Gió Hạ Nhẹ, Một Mùa Hè Thay Đổi Con Người - Chương 130
Cập nhật lúc: 05/09/2025 19:30
Dương Thiếu Xuyên dùng khóe mắt quan sát Giang Tân, nói sao nhỉ, cảm thấy rất thú vị.
Chẳng lẽ mình sắp mở khóa thêm thuộc tính kỳ quái nào đó sao, nếu thật sự biến thành biến thái thì gay go rồi.
“À phải rồi, tiếp theo em định chơi gì?”
“Cái này... trò vừa rồi hơi kích thích, chơi cái gì đó loại khác đi.”
“Loại khác à, vậy chơi trò gì đó thư giãn đi, đu quay ngựa gỗ có lẽ phù hợp hơn.”
“Vâng, chơi cái này đi.”
Dương Thiếu Xuyên dìu Giang Tân: “Nào, lên đi.”
“Cái... cái đó em có thể tự lên mà.”
“Không sao đâu mà, không cần để ý mấy chuyện này.”
“Dạ được.”
Giang Tân ngồi lên con ngựa trắng tráng lệ và tinh xảo, còn Dương Thiếu Xuyên thì ngồi lên con ngựa đen bên cạnh có vẻ ngoài tương tự.
Cùng với một khúc nhạc du dương, những chú ngựa gỗ bắt đầu di chuyển chậm rãi, hai người cứ như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích, đang trải qua một cuộc phiêu lưu kỳ diệu.
Giang Tân bật ra tiếng cười trong trẻo, thỉnh thoảng lại nhìn Dương Thiếu Xuyên, đôi khi còn sờ soạng những vật trang trí xung quanh. Còn Dương Thiếu Xuyên thì ở bên cạnh nhẹ nhàng ngắm nhìn, ánh mắt dường như ẩn chứa một chút cưng chiều.
Xung quanh tràn ngập tiếng cười của trẻ thơ và âm nhạc, cả hai hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản nhạc đặc biệt, mọi thứ đều thật ấm áp.
Theo vòng quay cuối cùng của đu quay ngựa gỗ, âm nhạc dần tắt, hai người từ từ bước xuống, nắm tay nhau đi về phía cửa ra.
“Thật ấm áp… cảm giác này thật tuyệt.” Dương Thiếu Xuyên chưa từng trải qua cảm giác này, cùng lắm anh chỉ từng đi công viên giải trí với Trần Tiểu Ngư và gia đình. Anh chưa bao giờ đi công viên giải trí với bạn bè, càng không nói đến người mình thích.
“Vậy… sau này chúng ta thường xuyên đến đây chơi nhé, thế nào?” Giang Tân cũng hy vọng được ở bên Dương Thiếu Xuyên nhiều hơn.
Dương Thiếu Xuyên thở dài: “Dù… anh cũng rất muốn, nhưng hai đứa mình còn ba năm nữa mới tốt nghiệp.”
“Cũng đúng.” Giang Tân có chút thất vọng, “Chúng ta không học cùng trường.”
“Đó là vấn đề lớn nhất. Tuy nhiên, anh định các kỳ nghỉ đông và hè sau này sẽ đến đây ở.”
“Thật sao?” Giang Tân thực ra không nghĩ Dương Thiếu Xuyên sẽ đến cả kỳ nghỉ đông, nên tỏ ra khá phấn khích.
“Đương nhiên, anh rất thích nơi này.”
Hơn nữa, nơi này còn có người anh thích.
Đương nhiên lời này tạm thời chưa thể nói ra, dù cả hai đều biết rõ tình cảm của đối phương, nhưng chuyện tỏ tình phải được đối xử nghiêm túc.
Anh nhìn về phía Giang Tân, Giang Tân cũng vậy, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Hai người cứ như những đứa trẻ, vui chơi khắp công viên giải trí.
Xe điện đụng, tàu lượn siêu tốc, cáp treo ngắm cảnh, thậm chí còn vào nhà ma một lần.
Thật sự có chút không chịu nổi mà.
Dương Thiếu Xuyên bề ngoài vẫn rất điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì suýt c.h.ế.t khiếp rồi.
Hai người chơi đến tận hoàng hôn.
Dương Thiếu Xuyên xem giờ: “Không còn nhiều thời gian nữa, chơi nốt một trò cuối rồi chúng ta phải đi thôi.”
“Vậy… Thiếu Xuyên, anh định chơi gì?”
Dương Thiếu Xuyên nhìn về phía vòng đu quay.
Giang Tân nhìn theo ánh mắt Dương Thiếu Xuyên.
“Vòng đu quay sao? Một lựa chọn rất tuyệt vời.”
“Ừm, anh cố tình để dành đến lúc này, ngồi vòng đu quay ngắm cảnh xung quanh lúc hoàng hôn chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Hai người ngồi đối diện nhau, vòng đu quay từ từ lên cao, theo thời gian trôi qua, tầm nhìn dần trở nên rộng mở.
“Đẹp thật đó.” Giang Tân không nhịn được cảm thán.
“Ừm, rất đẹp.” Chỉ là Dương Thiếu Xuyên không nhìn cảnh vật, mà dùng khóe mắt liếc nhìn Giang Tân.
Nhìn một lúc, Dương Thiếu Xuyên thu ánh mắt lại, nhìn phong cảnh phía xa, ngọn núi nhỏ xanh tươi ngày nào giờ đã biến thành màu vàng óng ánh, tựa như một ngọn núi vàng.
Vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, hai người cảm nhận được một sự yên bình và siêu thoát, dường như, mình đã không còn ở trong thế giới này nữa. Cả hai đều không nói gì, chỉ lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi này.
“Thiếu Xuyên… anh thấy hôm nay thế nào?”
Hai người đã từ vòng đu quay xuống, nắm tay nhau chậm rãi đi về phía nhà.
“Rất tốt… đây là lần đầu tiên anh đi chơi công viên giải trí cùng bạn bè.” Dương Thiếu Xuyên nở một nụ cười rạng rỡ.
Giang Tân nhìn anh, mặt có chút đỏ: “Em cũng rất vui.”
Ánh chiều tà chiếu rọi mặt đất, bóng hai người kéo dài rất xa. Bóng của họ giao nhau trong sắc màu ấm áp, như đang trò chuyện trong im lặng.
Rõ ràng hai người đang nắm tay nhau đi bộ, nhưng bóng của họ lại như tựa vào nhau, đầu tựa vào đầu, dường như đang dự báo điều gì đó.
Cả ngày hôm đó hai người đều cảm thấy trôi qua thật nhanh, vẫn còn thấy luyến tiếc chưa đã.
Đến ngã rẽ quen thuộc, hai người đứng đó hồi lâu không nhúc nhích, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.
“Thiếu Xuyên…”
“Hả?”
“Hôm nay em rất vui, hy vọng ngày mai chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau.”
“Ừm.” Dương Thiếu Xuyên gật đầu.
Giang Tân có chút không nỡ buông tay.
Dương Thiếu Xuyên cảm thấy mình rất muốn níu lấy cô, nhưng anh biết, trời đã không còn sớm nữa.
Hoàng hôn dường như càng làm nặng thêm sự lưu luyến này.
Ngày mai vẫn có thể gặp, không cần phải như vậy.
Dương Thiếu Xuyên tự thuyết phục mình như thế.
“Ừm, tối gặp.”
“Được, tối gặp.”
Hai người cứ thế chia tay, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía đối phương, nếu đồng thời nhìn nhau, cả hai sẽ mỉm cười, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của nhau nữa.