Gió Hạ Nhẹ, Một Mùa Hè Thay Đổi Con Người - Chương 30
Cập nhật lúc: 05/09/2025 19:18
Trần Tiểu Ngư và Phương Thiên Tứ, hai người biết chuyện bên trong, rất tò mò tại sao Dương Thiếu Xuyên lại chơi bóng bàn nữa, đặc biệt là Trần Tiểu Ngư, cô ấy vẫn luôn lo lắng cho Dương Thiếu Xuyên, từ sau vụ tai nạn xe hơi anh ấy đã không còn như trước nữa. Dương Thiếu Xuyên trước đây tuy không phải là người hoạt bát, nhưng vẫn có sức sống, còn bây giờ tuy không đến mức mất đi
sức sống nhưng rõ ràng là không còn năng động như trước.
Nhưng điều cô không biết là, những trải nghiệm trên đảo đã làm giảm sự hoang mang trong lòng Dương Thiếu Xuyên, anh đã thay đổi, có dũng khí để một lần nữa cầm lấy cây vợt bóng bàn mà anh đã không dám cầm sau tai nạn xe hơi.
Rõ ràng chỉ là vài ngày ngắn ngủi, mà lòng mình lại có sự thay đổi lớn đến vậy, thật kỳ lạ.
--- Chương 20: Sân nhà của Dương Thiếu Xuyên ---
“Phương Thiên Tứ, cậu có muốn thử đấu với anh ấy không?”
Khâu Diệu Thần chỉ vào Dương Thiếu Xuyên hỏi.
“Cái này…”
Cậu ta biết Dương Thiếu Xuyên là một vận động viên chuyên nghiệp, dù tay phải không dùng được nhưng trình độ vẫn rất cao.
“Cậu đấu với anh ấy thế nào?”
“Tôi á? Tôi hoàn toàn không phải đối thủ. Thể lực của cậu cao hơn tôi, nói không chừng có thể đấy.”
Vừa nói, Khâu Diệu Thần đưa cây vợt trong tay cho Phương Thiên Tứ.
Phương Thiên Tứ nhìn Khâu Diệu Thần rồi lại nhìn Trần Tiểu Ngư.
Lúc này Tiểu Ngư đang hả hê.
Đấu với anh họ thì chắc là thua thảm hại.
Cậu ta lại nhìn Dương Thiếu Xuyên.
Dù sao anh ấy cũng bị thương, chắc không đến nỗi hành hạ tàn tệ.
Dương Thiếu Xuyên từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên quan sát.
Thực ra anh muốn đấu một chọi hai.
Dù sao cũng chỉ là để g.i.ế.c thời gian thôi, quan tâm làm gì nhiều thế.
Phương Thiên Tứ sau khi đấu tranh tư tưởng xong thì cầm lấy vợt.
“Dương Thiếu Xuyên, cậu đừng có nhường đấy nhé.”
Trần Tiểu Ngư nghe câu này suýt bật cười.
Cậu rõ ràng biết chuyện của anh họ, biết anh ấy rất lợi hại, mà còn tự tìm khổ.
Dương Thiếu Xuyên cũng nhìn Phương Thiên Tứ bằng ánh mắt kỳ lạ và nói.
“Cậu nói thật đấy à?”
Phương Thiên Tứ tự tin trả lời: “Thật mà.”
“Ai phát bóng trước? Oẳn tù tì nhé? Ai thắng thì phát.”
“Được thôi.”
Hai người: “Oẳn, tù, tì.”
Dương Thiếu Xuyên ra búa, Phương Thiên Tứ ra kéo.
“Tôi phát trước.”
Dương Thiếu Xuyên tỏ ra rất thoải mái, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.
Anh họ xem ra thật sự nghiêm túc rồi, không hề khách sáo chút nào.
“Các cậu…”
“Chúng ta lùi lại chút, nhường không gian cho hai người họ.”
Dương Thiếu Xuyên còn chưa nói gì, Trần Tiểu Ngư đã bảo Khâu Diệu Thần và Giang Tân lùi lại.
Thấy mấy người đã lùi lại đủ khoảng cách, Dương Thiếu Xuyên quay đầu nhìn Phương Thiên Tứ đối diện.
“Cố lên, Dương Thiếu Xuyên.”
“Cố lên, anh họ.”
Giang Tân và Trần Tiểu Ngư cổ vũ Dương Thiếu Xuyên, còn Khâu Diệu Thần thì đang cẩn thận quan sát Dương Thiếu Xuyên.
Mình cứ thế bị bỏ rơi sao.
Phương Thiên Tứ cạn lời nhìn mấy người, sau đó quay sang Dương Thiếu Xuyên.
Rồi chỉ nghe thấy một tiếng bốp, quả bóng bàn lao nhanh sượt qua tai Phương Thiên Tứ.
Ơ, cái gì vừa bay qua tai mình thế.
Phương Thiên Tứ vẫn còn đang ngơ ngác.
Khâu Diệu Thần tuy không biểu lộ ra nhưng trong lòng vẫn rất kinh ngạc.
Anh ấy đã nhường tôi rất nhiều khi đấu với tôi, hơn nữa, động tác phát bóng kia…
Phương Thiên Tứ phản ứng lại và đơ người.
Đánh cái quái gì đây, ghê quá, thật khó mà tưởng tượng nếu anh ấy có thể dùng tay phải thì sẽ khủng khiếp đến mức nào, ba thằng tôi cộng lại cũng không phải đối thủ của cậu ấy.
“Không ngờ khi ở đúng lĩnh vực của mình, cậu lại đáng sợ đến vậy.”
Trước đây cậu ta và Dương Thiếu Xuyên từng chơi bóng đá, chơi s.ú.n.g nước, tuy có thể thấy thể lực của Dương Thiếu Xuyên rất mạnh, nhưng sau khi đấu bóng bàn với anh ấy, cậu ta mới biết, những cái đó chỉ là mạnh thôi, chưa đến mức đáng sợ.
Dù Phương Thiên Tứ biết khoảng cách chênh lệch lớn nhưng vẫn chuẩn bị đấu tiếp, dù sao cũng chỉ là chơi cho vui, bị hành thì cứ bị hành thôi.
Càng đánh, Phương Thiên Tứ càng cảm nhận được sự đáng sợ của Dương Thiếu Xuyên.
Chẳng trách sau vụ tai nạn xe hơi anh ấy lại từ bỏ, tài khoản game cấp cao bị phế, ai mà chịu nổi chứ.
Còn Khâu Diệu Thần thì càng nhìn lối đánh của Dương Thiếu Xuyên càng thấy quen thuộc.
Lối đánh của Dương Hạ Xuyên, giống hệt.
Bốp, bốp, bốp.
Cuối cùng Dương Thiếu Xuyên hoàn toàn áp đảo Phương Thiên Tứ.
“Cậu đúng là một quái vật mà.”
“Cảm ơn lời khen.”
Ánh mắt Dương Thiếu Xuyên trở lại bình thường.
Khâu Diệu Thần nhìn Dương Thiếu Xuyên không biết đang suy nghĩ gì, rồi anh ta lại đi lấy thêm một cây vợt nữa.
“Dương Thiếu Xuyên, chúng tôi hai người cùng đấu, cậu không phiền chứ.”
Anh ta tháo kính ra.
“Cậu không đeo kính có nhìn rõ không?”
“Không thành vấn đề lớn, vài mét thì không sao cả.”
“Tôi không ý kiến, đúng lúc tôi cũng muốn thử xem sau một thời gian dài không chơi, trình độ của mình bây giờ thế nào.”
Tuy nhiên, Phương Thiên Tứ vừa bị hành hạ xong lại có vẻ chán đời.
Đây lại là nhịp điệu bị hành hạ lần nữa rồi.
Nhưng cậu ta chợt nghĩ.
Hai người thì chắc không đến nỗi thảm hại thế đâu.
Cậu ta cảm thấy mình không thể quá kéo chân, dù sao Khâu Diệu Thần xem ra cũng chuẩn bị đánh một trận nghiêm túc.
Hai đánh một, Phương Thiên Tứ và Khâu Diệu Thần quyết định để Dương Thiếu Xuyên phát bóng.
Hai cô gái còn lại vẫn đang cổ vũ Dương Thiếu Xuyên.