Gió Hạ Nhẹ, Một Mùa Hè Thay Đổi Con Người - Chương 4
Cập nhật lúc: 05/09/2025 19:15
Phương Thiên Tứ đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của Dương Thiếu Xuyên mà lạnh sống lưng.
Rõ ràng là đang cười, mà lại cười hiền hòa đến thế, nhưng lại toát ra một cảm giác khiến người ta lạnh sống lưng.
"Anh... anh họ, em xin lỗi ạ..." Giọng Trần Tiểu Ngư nhỏ như tiếng muỗi kêu, ngón tay vô thức vò vạt áo, cả người run nhẹ.
Dương Thiếu Xuyên đột nhiên giơ tay, búng nhẹ một cái vào trán cô bé.
"Ái chà – đau quá!" Trần Tiểu Ngư vội vàng ôm lấy vầng trán đỏ ửng, hốc mắt lập tức đỏ hoe, trợn mắt nhìn anh như một con thỏ con ấm ức.
"Sau này đừng như vậy nữa." Dương Thiếu Xuyên khoanh tay trước ngực, nhìn cô bé với vẻ mặt bất lực.
"Em... em biết rồi ạ." Trần Tiểu Ngư hít hít mũi.
"Cái đó... Dương Thiếu Xuyên, à... không đúng, anh Dương, anh luôn có sức ảnh hưởng lớn tới Trần Tiểu Ngư như vậy sao?" Giọng Phương Thiên Tứ hình như có vẻ nịnh nọt hơn.
Anh Dương... thực ra tôi thà cậu gọi tôi là anh đại còn hơn.
Đương nhiên những lời này không thể nói ra. Dương Thiếu Xuyên cảm thấy nếu mình bị gọi như vậy, e rằng sẽ ngượng đến mức muốn độn thổ.
Nghe thấy cách xưng hô đó, khóe miệng Dương Thiếu Xuyên giật giật. Anh thực sự không thể chịu đựng được cái cách gọi sến súa này, cố nhịn không trợn mắt: “Cậu làm sao vậy, với lại, không cần gọi anh Dương, tôi không thích kiểu nịnh bợ này lắm, cứ gọi thẳng tên tôi là được.”
"Hì hì." Giang Tân đột nhiên bật cười khe khẽ, "Mấy cậu có thể không biết, Tiểu Ngư và Phương Thiên Tứ là bạn học cùng lớp, Tiểu Ngư còn là lớp trưởng nữa cơ." Cô nhìn Trần Tiểu Ngư với ánh mắt đầy ẩn ý, "Thế nên bình thường toàn Tiểu Ngư quản Phương Thiên Tứ thôi."
“Lớp trưởng? Không ngờ em họ của anh lại giỏi giang vậy đó nha.” Dương Thiếu Xuyên có chút ngạc nhiên nhìn cô em họ của mình.
“Hừm, chủ yếu là không ai muốn làm, họ nhường em thôi.” Lúc này Trần Tiểu Ngư cũng không còn ôm trán nữa, mà chống nạnh, vẻ mặt đầy kiêu hãnh, như thể đang nói "Khen em đi, khen em đi".
Dương Thiếu Xuyên thầm đảo mắt trong lòng: Được rồi, cái miệng này sắp vểnh đến tận mang tai rồi, đắc ý đến mức nào đây chứ, đúng là khen vài câu là lên tận trời xanh…
"Nhắc mới nhớ, Dương Thiếu Xuyên," Phương Thiên Tứ đột nhiên hạ giọng, "Sao cậu lại quen Giang Tân?"
Cậu hỏi hơi muộn rồi đó...
Dương Thiếu Xuyên lẩm bẩm trong lòng, sau đó đáp: “Tôi với cô ấy đúng là có quen nhau, là vào kỳ nghỉ hè bảy năm trước, tôi đến đảo chơi vài ngày, và chúng tôi quen nhau trong mấy ngày đó.”
“Bảy năm trước à?” Biểu cảm của Phương Thiên Tứ có chút nặng nề, như thể đang nhớ lại một kỷ niệm không hay, nhưng trong mắt cũng ẩn chứa sự dò xét, dường như rất quan tâm đến Dương Thiếu Xuyên.
Kẻ đó cũng họ Dương.
Dương Thiếu Xuyên cũng chú ý đến biểu cảm của cậu ta: Tại sao khi nhắc đến bảy năm trước cậu ta lại có biểu cảm như vậy, có phải là vì cái c.h.ế.t của cha mẹ Giang Tân vào bảy năm trước không?
Xem ra tình cảm của Phương Thiên Tứ và Giang Tân cũng không tệ. Trước đó cậu ta nói Trần Tiểu Ngư là một trong những thanh mai trúc mã của mình, vậy Giang Tân cũng nên là một trong số đó. Cậu ta có thể là bạn của Tiểu Ngư thì tôi rất yên tâm.
“Thôi được rồi, Tiểu Ngư, anh muốn thử câu cá, có cần chú ý gì không, hy vọng em có thể chỉ anh.” Dương Thiếu Xuyên nghĩ đến mục đích mình đến đây.
“Anh họ, hay là để chị Giang dạy anh đi.”
“…” Dương Thiếu Xuyên cạn lời, nheo mắt với thái độ dò xét nói, “Em ít nhất cũng phải hỏi ý kiến người ta chứ.”
“Em à? Em không sao.” Giang Tân thờ ơ nói.
Đừng đồng ý nhanh như vậy chứ, tôi đang cảnh cáo cái cô bé Tiểu Ngư này mà, cô trực tiếp đồng ý thì tôi biết làm sao đây?
Dương Thiếu Xuyên không muốn Giang Tân dạy anh, tình trạng của anh không mấy tốt đẹp, không muốn Giang Tân phải lo lắng. Nếu Trần Tiểu Ngư dạy thì không có vấn đề gì, dù sao gia đình Trần Tiểu Ngư đều biết tình hình của Dương Thiếu Xuyên, chỉ là vẫn luôn không nói ra thôi.
“Giang Tân, để tôi dạy cho.” Lúc này Phương Thiên Tứ lên tiếng.
Cậu ta chắc không muốn Tiểu Ngư hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Giang Tân, nên mới làm vậy.
Phương Thiên Tứ có thể thấy rõ hai người họ chỉ là bạn bè bình thường, dù sao Dương Thiếu Xuyên đối với Giang Tân không có vẻ nhiệt tình như người yêu. Tuy nhiên, Phương Thiên Tứ đã nghĩ quá nhiều rồi, không phải vì sợ bị hiểu lầm mà Dương Thiếu Xuyên tỏ ra từ chối.
Phương Thiên Tứ lại chủ động dạy tôi, cậu ta gần như không hề hiểu gì về tôi, như vậy tình trạng của tôi sẽ không bị lộ.
Dương Thiếu Xuyên rất may mắn, nếu đổi lại là Giang Tân, có lẽ cô ấy đã nhìn ra vấn đề của anh ngay lập tức rồi.
--- Chương 5 Câu cá ---
Trên đê chắn sóng, những người câu cá tản ra đây đó. Trần Tiểu Ngư và Giang Tân ngồi xổm bên bờ, chăm chú nhìn phao câu, tiếng cười của hai người hòa theo gió biển bay đi.
"Mà sao hai người lại đứng xa tụi em vậy?" Trần Tiểu Ngư đột nhiên đứng thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Dương Thiếu Xuyên và Phương Thiên Tứ cách đó mười mấy mét.
Cô hơi cạn lời, trong lòng không nhịn được mà lẩm bẩm: Có cần phải xa đến thế không...
Tay Dương Thiếu Xuyên đang cầm cần câu khựng lại một chút.
Khoảng cách này... đúng là có hơi cố ý. Nhưng anh không thể đến quá gần, ít nhất bây giờ vẫn chưa thể để Giang Tân phát hiện ra điều bất thường.