Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 81: Thư Đại Mười Tám Biến
Cập nhật lúc: 06/09/2025 01:11
Hệ thống cười hì hì, "Nhiệm vụ đương nhiên không bắt buộc, kí chủ có thể chọn làm, cũng có thể chọn từ bỏ. Nhưng mà, nếu kí chủ từ bỏ nhiệm vụ này, sau này có thể sẽ phải dùng lá cây để chùi đ.í.t đấy nhé."
Tô Hi Nguyệt nghẹn họng, bực mình cãi lại, "Ai bảo em nhất định phải dùng lá cây chùi đít? Em không thể dùng nước rửa sao? Với lại, đợi em tìm được rơm, em hoàn toàn có thể tự làm giấy, lúc đó còn sợ không có giấy chùi đ.í.t à?"
Rồi cô chợt nghĩ ra điều gì đó, cảm thấy không đúng lắm. "Ể? Em nhớ rõ lúc trước anh thông báo nhiệm vụ này có thời hạn là một tháng, sao giờ lại thành bảy ngày?"
"Có sao? Chắc chắn là kí chủ nhớ nhầm rồi, lúc đầu nhiệm vụ này có thời hạn là bảy ngày mà." Hệ thống ho khan một tiếng, giọng điệu có vẻ ngượng ngùng, chột dạ biện minh.
Cô nhíu mày thật sâu, là mình nhớ nhầm thật sao? Sao cứ có cảm giác bị hệ thống gài bẫy vậy? Con hệ thống cùi bắp này chẳng lẽ muốn mình giao phối với Dạ Linh nên cố tình lừa mình đi?
Nhưng mà, đúng là cô không nhớ rõ chính xác là một tháng hay bảy ngày nữa.
"Con hệ thống cùi bắp, tốt nhất là đừng có lừa tôi, nếu không..."
Giọng cô đầy vẻ hăm dọa, nhưng lại đột nhiên không biết nói tiếp thế nào. Kể cả hệ thống có lừa cô thật thì cô cũng chẳng làm gì được, ai bảo nó là "kim thủ chỉ" (vật phẩm hỗ trợ) cơ chứ. Chỉ là cái "kim thủ chỉ" này đôi lúc đặc biệt gài bẫy người ta...
Hệ thống cười chột dạ, trơ trẽn nói dối, "Kí chủ, sao em lại nghĩ anh sẽ lừa em chứ? Chúng ta là bạn đồng hành thân thiết nhất mà, nhiệm vụ anh đưa ra thời hạn đúng là bảy ngày."
Tô Hi Nguyệt lườm một cái, lười đôi co với hệ thống. Thôi, bảy ngày thì bảy ngày vậy. Hoàn thành được thì hoàn thành, nếu không được thì cùng lắm là không có 50 túi giấy vệ sinh thôi.
Nghĩ vậy, cô chẳng bận tâm nữa, cúi đầu tiếp tục gặm cá nướng. Thịt cá tươi, nướng vàng ươm, đầy linh khí, tỏa hương thơm ngào ngạt. Trên đó chỉ rắc chút muối ăn, với lúc nướng có nhét một nắm hành vào bụng cá. Hành là cô nhổ ở gần đó, thấy tiện tay nên nhổ mấy cây.
Gia vị tuy đơn giản nhưng hương vị rất tuyệt, chẳng mấy chốc cô đã giải quyết xong một con.
Đang lúc chuẩn bị gặm con thứ hai thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dạ Linh bước ra từ trong rừng cây, vẻ mặt hờ hững. Đằng sau còn có một giống cái tả tơi đi theo.
________________________________________
Cô nhìn kỹ, phát hiện ra người đó lại là Mộc Thanh.
Nhưng lúc này, Mộc Thanh đã không còn vẻ oai vệ như trước, trông cực kỳ thảm hại, tóc tai rối bù, mặt mày trắng bệch, trên trán có một vết rách rất lớn, miệng vết thương gớm ghiếc, còn rỉ m.á.u ra ngoài, nhìn đặc biệt đáng sợ.
Chiếc váy da thú trên người cũng rách nát, khắp nơi dính m.á.u và bùn đất, cả người trông rất tơi tả, còn bẩn thỉu nữa. Thật sự chẳng khác gì ăn mày.
Vẻ mặt cô ta vừa hoảng sợ vừa mơ hồ, đôi mắt đảo loạn xạ, thấy cô cũng chẳng có phản ứng gì lớn. Ánh mắt cứ như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Tô Hi Nguyệt sững sờ, chợt nhớ lại lời hệ thống từng nói, Mộc Thanh đầu va vào đá nhọn, hoặc là sẽ hóa ngốc hoặc là sẽ mất trí nhớ.
Xem ra bây giờ cô ta đã mất trí nhớ rồi, nếu không thấy mình thì sẽ không có vẻ mặt xa lạ như vậy. Mà sẽ là lao lên xé xác mình ra.
Cô vẫn còn nhớ rõ lúc Mộc Thanh kéo mình xuống vách đá, ánh mắt hằn học, hận thấu xương, hận không thể xé mình ra từng mảnh.
"Về rồi à? Lôi Oa đâu? Giết rồi chứ?" Cô hỏi Dạ Linh đang đến gần.
Dạ Linh liếc cô một cái, tiện tay lấy con cá nướng trong tay cô, không chút khách khí ăn luôn, vừa nhai vừa nói ồm ồm: "Ừ, g.i.ế.c rồi."
Anh ta nói nhẹ bẫng, cứ như g.i.ế.c một con gà.
Khóe miệng Tô Hi Nguyệt hơi giật, rất bất mãn với hành động tiện tay lấy cá nướng của gã đàn ông cùi bắp này, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ phụ là giao phối với Thú Phu tùy ý kia, lời đến miệng lại nuốt xuống.
Thôi, một con cá nướng thôi mà, nướng lại là được. Dù sao ở con sông ngầm này, cá đuôi bạc cũng không thiếu, tùy tiện là bắt được một con.
Cô quay đầu nhìn Mộc Thanh đang bơ phờ đứng một bên, mặc kệ là thấy mình hay thấy một hồ nước lớn như vậy, đều không có chút phản ứng nào, cứ như chẳng biết gì, chẳng nhớ gì cả.
Biết cô ta mất trí nhớ, trong lòng cô chợt thấy ngậm ngùi. Nhớ ngày xưa, Mộc Thanh ở bộ lạc Sói oai phong lẫm liệt, là bạn đời của thủ lĩnh, được thú nhân tôn kính, giống cái nịnh bợ, không thiếu đồ ăn thức uống, cuộc sống thoải mái vô cùng.
Giờ rơi vào kết cục như vậy, hoàn toàn là do tự mình chuốc lấy. Tô Hi Nguyệt không có nửa phần đồng tình với cô ta.
"Cô ta bị sao vậy?" Cô chỉ vào Mộc Thanh đang lờ đờ, hỏi Dạ Linh đang giải quyết xong một con cá trong chớp mắt, biết rõ mà vẫn hỏi.
Dạ Linh hất hất mí mắt, đôi mắt bạc nhìn về phía Mộc Thanh, giọng nhàn nhạt: "Chắc là mất trí nhớ."
Một con cá căn bản không đủ để anh ta lấp đầy kẽ răng, ánh mắt bản năng nhìn về mấy con cá nướng bên cạnh Tô Hi Nguyệt, tiện tay định lấy.
"Làm gì, em còn chưa ăn no mà?"
Tô Hi Nguyệt liếc mắt đã nhìn ra ý đồ của anh ta, vội vàng bảo vệ mấy con cá nướng, vẻ mặt đề phòng nhìn anh ta. Gã đàn ông cùi bắp này ăn một con thì thôi đi, còn định cướp hết số còn lại à? Muốn quá đáng thế sao?
Dạ Linh nhìn động tác giữ đồ ăn của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng cũng không đi giật lấy, chỉ nhìn cô chằm chằm đầy ẩn ý.
Cô bị anh ta nhìn đến khó hiểu, sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: "Trên mặt em có gì à?"
Dạ Linh nghe vậy, thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói: "Không có, sao răng hô của cô không còn nữa?"
Lúc đầu, hàm răng hô của cô gần như lộ hết ra ngoài, ngay cả lợi cũng vậy, khiến cả miệng cô trông rất to, có thể nói là xấu tệ. Không biết từ lúc nào, răng hô của cô càng ngày càng không rõ, lợi cũng không lộ ra ngoài nữa, miệng cũng càng lúc càng nhỏ. Bây giờ nhìn lại, miệng và hàm răng cô đã hoàn toàn bình thường. Hàm răng trắng đều tăm tắp, môi cũng rất đẹp.
Ánh mắt anh ta dịch lên, dừng lại ở đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô, đôi mắt này dường như có thể nói chuyện vậy, mờ ảo, long lanh, nhìn có vài phần câu hồn. Anh ta nhớ rõ, mắt cô ban đầu rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như chỉ còn một khe hở.
Cả vóc dáng của cô nữa, mặc dù tổng thể vẫn béo, nhưng đã không còn cảm giác khó coi, ngược lại cho người ta cảm giác đầy đặn. Ngực to m.ô.n.g nở, nhưng eo lại đặc biệt thon, lại có vài phần gợi cảm một cách kỳ lạ. Làn da cũng trắng hơn nhiều, lúc này mặt trời chiếu vào, trắng sáng lên.
Chỉ là cái mũi vẫn giống như ban đầu, tẹt, lỗ mũi hếch lên trời, cực kỳ khó coi. Kéo thấp cả nhan sắc tổng thể xuống vài bậc.
Tô Hi Nguyệt thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào mũi mình, vẻ mặt chê bai rõ ràng. Cô không nhịn được sờ sờ mũi mình, trong lòng cạn lời.
Thật ra cô cũng biết mũi mình tẹt, lỗ mũi hếch lên trời, quả thật rất xấu. Theo góc độ huyền học, cái mũi này còn bị "hở tài lộc".
Nhưng đây cũng là chuyện bất khả kháng, điều kiện "phần cứng" của nguyên chủ đã vậy rồi, muốn thay đổi, chỉ có thể dựa hoàn toàn vào "kim thủ chỉ" là hệ thống.
Tuy nhiên, chỉ cần độ thiện cảm của năm Thú Phu tăng lên, cô tin rằng cái mũi của mình sớm muộn cũng sẽ trở nên đẹp hơn.
"Liên quan gì đến anh? Nhìn đủ chưa?"
Tô Hi Nguyệt lườm anh ta một cái, quay người tiếp tục ăn cá nướng, không thèm để ý đến anh ta nữa. Ai lại cứ nhìn chằm chằm vào mũi người khác chứ? Thật là.
Dạ Linh lập tức thu ánh mắt lại, nhìn sườn mặt giận dỗi của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Anh ta phát hiện, cô nàng mập mạp này dường như càng ngày càng thú vị, cũng càng ngày càng làm người ta không thể rời mắt. Chỉ là cái mũi lợn kia nhìn thật chướng mắt, khiến người ta hận không thể cắt bỏ nó đi.