Hành Trình Trở Thành Thần Của Một Kẻ Đào Lửa - Chương 8 (1)

Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:24

8. Thời gian ở một mình.

Đối mặt với lời đề nghị của Hạ Nguyệt, Lâm Ngự đương nhiên không có lý do gì để từ chối. Hai người tự nhiên hình thành nhóm đầu tiên. Trong số bốn người còn lại, Trần Trác và Hứa Tú Mỹ không muốn chung nhóm với Bao Lục và Diêu Chính Nghiệp.

Thế nên, sau khi Hạ Nguyệt mời Lâm Ngự, việc chia nhóm bảy người coi như tự động hoàn tất. Nhóm đầu tiên là “thám tử” Lâm Ngự và “bác sĩ thú y” Hạ Nguyệt. Nhóm thứ hai là “lưu m/anh” Bao Lục và “kẻ tr/ộm” Diêu Chính Nghiệp.

Nhóm thứ ba là “otaku” Trần Trác và “giáo viên” Hứa Tú Mỹ.

Nhóm thứ tư là “người lính” Du Long Quốc hành động một mình.

Sau khi chia bốn nhóm xong, mọi người theo thứ tự nhận các nhiệm vụ trên thời gian biểu. X/ác nhận xong nhiệm vụ của mình, bốn nhóm nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Dù sao, thời gian để họ làm nhiệm vụ đầu tiên không còn nhiều. Lâm Ngự và Hạ Nguyệt cũng vội vã đi tìm “phòng kỹ thuật” được đề cập trong nhiệm vụ đầu tiên.

Rời khỏi phòng họp, hành lang bên ngoài cũng có phong cách trang trí có phần khoa trương, những chân nến bằng sắt được chạm khắc đầu sói, tấm thảm dày màu đỏ sẫm có thêu chỉ vàng.

Nhìn ra ngoài qua cửa sổ bị vỡ trên hành lang, có thể thấy bức tường bên ngoài được xây bằng đá, trông như một tòa lâu đài cổ. Phòng họp nằm ở cuối tầng một của lâu đài, đi dọc theo hành lang, rất nhanh nhìn thấy một cầu thang xoắn ốc.

Lâm Ngự và Hạ Nguyệt bước nhanh lên, đến hành lang tầng hai. Ngay bên cạnh cầu thang, Lâm Ngự thấy một cánh cửa gỗ có treo biển kim loại.

“Là phòng kỹ thuật.”

Lâm Ngự đọc dòng chữ trên tấm biển. Và sau cánh cửa gỗ đó, tiếng còi báo động chói tai không ngừng vang lên – đây chính là nguồn gốc của tiếng còi mà họ đã nghe thấy ở tầng dưới.

“Tìm thấy rồi... vậy thời gian vẫn còn rất dư dả.”

Hạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiến lên nắm lấy tay nắm cửa gỗ, nhẹ nhàng xoay. Cửa không khóa, hai người dễ dàng bước vào phòng kỹ thuật. Trong căn phòng rộng lớn, một chiếc máy phát điện kiểu cũ đang hoạt động từ từ, trên đó có rất nhiều đèn halogen.

Một trong số đèn đã chuyển sang màu đỏ, còn phát ra tiếng còi báo động “tút tút” rất lớn. Máy phát điện còn được nối với một số thiết bị khác, nhưng những thiết bị này đều hoạt động bình thường, không cần sửa chữa.

Lâm Ngự và Hạ Nguyệt tiến gần đến chiếc máy phát điện.

Hạ Nguyệt là một cô gái yếu đuối, nghề nghiệp lại là bác sĩ thú y, rõ ràng không hiểu biết nhiều về máy móc.

Cô ấy có chút bối rối: “Cái này sửa thế nào đây, không có hướng dẫn sử dụng hay sao?”

Trò chơi sinh tử tuy gọi là trò chơi, nhưng làm nhiệm vụ không phải chỉ cần nhấn giữ một nút nào đó là tự động hoàn thành. Nhiệm vụ “sửa máy phát điện” này vẫn cần phải tự mình tìm kiếm lỗi!

Nhưng Lâm Ngự thì không hề lo lắng.

“Thời gian dự kiến hoàn thành của nhiệm vụ này là 10 phút, có nghĩa là nó không có lỗi gì lớn, nhìn bên ngoài có vẻ chỉ là một chút trục trặc nhỏ...”

“Hơn nữa, dù sao thì đây cũng là một trò chơi kiểu ‘Ma Sói’, những ‘nhiệm vụ’ này rất có thể chỉ là cách để chia rẽ chúng ta, chắc sẽ không quá khó.”

Lâm Ngự suy nghĩ, ánh mắt rơi vào một chiếc tủ đựng đồ bên cạnh máy phát điện. Phía trên tủ có một hộp dụng cụ, bên trong có vài chiếc cờ lê, tuốc nơ vít. Phía dưới hộp dụng cụ, có một cuốn sổ tay.

Lâm Ngự nhẹ nhàng nhấc hộp dụng cụ lên, rút cuốn sổ tay ra.

Cuốn sổ dính đầy dầu mỡ đen, mỏng dính, các trang giấy hơi quăn, bìa ngoài viết 《Sổ tay hướng dẫn máy phát điện Wolf III》.

“Manh mối đây rồi.”

Lâm Ngự vỗ nhẹ vào cuốn sổ, tự tin mỉm cười nói. Hạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Lâm Ngự, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

 “Quả không hổ danh là thám tử ngoài đời, dù không có ‘năng lực’, anh vẫn đủ nhạy bén.”

Lâm Ngự nhún vai, không tỏ thái độ gì, sau đó lật cuốn sổ trên tay.

“Ba đèn báo... nếu đèn này chuyển sang màu đỏ, nghĩa là máy phát điện không đủ bôi trơn, cần phải bổ sung dầu bôi trơn – nó được cất ở phòng chứa đồ tầng một.”

Cuốn sổ cũng trực tiếp như Lâm Ngự đã nghĩ, anh dễ dàng tìm thấy vấn đề và cách giải quyết.

“Cần phải đến phòng chứa đồ tầng một để lấy dầu bôi trơn đúng không, tôi sẽ đi lấy.” Hạ Nguyệt nói:

 “Tôi nhớ là lúc đến đây có thấy phòng chứa đồ ở đâu rồi.”

Trước đề nghị của Hạ Nguyệt, Lâm Ngự khẽ cau mày, vẻ mặt có chút lạnh lùng:

 “Nhưng chúng ta chia thành nhóm hai người, chính là để tránh hành động một mình.”

Hạ Nguyệt nở nụ cười: “Nhưng thời gian nhiệm vụ rất gấp, anh cứ ở lại đây tiếp tục nghiên cứu chiếc máy này đi, lỡ đến lúc lấy được dầu bôi trơn rồi, nhưng vì không tìm được chỗ để đổ dầu mà nhiệm vụ thất bại thì sao?”

“Đừng lo lắng cho sự an toàn của tôi, đây vốn là một trò chơi rất nguy hiểm... Hơn nữa tôi đã nói rồi, dù sao thì mạng này cũng là nhặt được thôi.”

Cô ấy chắp tay sau lưng, hơi nghiêng đầu, nói với giọng điệu thoải mái và vẻ mặt tinh nghịch.

Lâm Ngự nghe Hạ Nguyệt nói vậy, sau đó gật đầu:

 “Cũng được, dựa theo p/hân công nhiệm vụ, hiện tại ở tầng một chỉ có nhóm của Otaku và giáo viên, cô nhanh đi nhanh về có lẽ sẽ không sao.”

“Cố gắng kiểm soát thời gian trong vòng năm phút ba mươi giây, nếu quá thời gian đó, cô sẽ khá nguy hiểm.”

Lâm Ngự nói một cách bình thản. editor: bemeobosua. Còn về lý do tại sao lại là năm phút rưỡi, anh không giải thích cho Hạ Nguyệt.

“Nhất định sẽ nhanh đi nhanh về mà, còn có đồng hồ đếm ngược nữa!”

Hạ Nguyệt cười nói, rồi rời khỏi phòng kỹ thuật, tiện tay đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Ngự. Vẻ mặt bình tĩnh và tự tin trên gương mặt Lâm Ngự lập tức biến mất.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.