Hệ Liệt Livestream Giám Định Bảo Vật - Chương 12: Huyết Thi 4
Cập nhật lúc: 07/09/2025 01:24
"Cái gì, giày thêu thời Minh Sơ, lại còn phẩm tướng nguyên vẹn?"
Mắt ông nội sáng lên, đi đến kéo cánh cửa sắt ra.
Tôn Khả Khả và chị dâu cô ta đứng ở cửa, một tay cô ta cầm điện thoại livestream, tay kia lấy đôi giày thêu từ trong túi ra.
"Mộ Dung Nguyệt, cuối cùng cô cũng mở cửa rồi."
"Nào, nể tình bạn học, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, cô nói lại lần nữa xem, đôi giày này có phải thời Minh không?"
Dưới ánh đèn vàng vọt, đôi giày trong tay cô ta gần như phát ra một thứ ánh sáng ma quái.
Ông nội chỉ liếc một cái, liền vỗ tay cười lớn.
"Con bé điên này, bản lĩnh của con học được vào bụng chó rồi, đôi giày màu sắc thế này, còn thời Minh, thời hiện đại thì may ra!"
Ông nội ở đó cười ha ha, màn hình bình luận xôn xao.
"Đây là ông nội từng ngồi tù của streamer sao? Trông hiền lành phúc hậu thế này, không giống người xấu chút nào."
"Ông ấy cũng làm giám định bảo vật sao? Cười c.h.ế.t mất, trực tiếp dẫm mặt cháu gái mình xuống đất mà chà đạp."
"Đúng vậy, đoàn quân thủy quân, đây là ông nội của chủ tử các người tự mình phủ nhận đấy nhé, các người cứ tiếp tục tẩy trắng đi, tôi xem các người còn có thể tẩy trắng đến mức nào!"
Tôn Khả Khả sửng sốt, che miệng, cười nghiêng ngả.
"Ha ha ha, ông Mộ Dung, đúng là ông có mắt nhìn đấy, nhìn một cái đã nhận ra rồi!"
"Mộ Dung Nguyệt, bản lĩnh của cô đều học từ ông nội cô phải không, cô còn gì để nói nữa!"
Tôi thật sự tức giận.
"Ông nhìn kỹ rồi hãy nói, đôi giày này làm sao có thể là đồ hiện đại được, ông nhìn đường thêu của nó, chất liệu vải của nó xem!"
Tôi kéo ông nội vào trong nhà, giơ đôi giày lên nhìn dưới ánh đèn huỳnh quang.
"Mộ Dung Sơn, ông nhìn kỹ lại xem!"
Tôn Khả Khả cầm điện thoại, đi theo vào trong để livestream, để lại Liễu Oanh một mình đứng ở cửa.
Cô ta quay đầu nhìn chúng tôi một cái, từ từ đưa tay khóa cổng lại.
"Chậc – ừm – đây là thêu quấn, đây là lụa dệt hoa văn ẩn, không đúng, thứ này được bảo quản thế nào vậy?"
Ông nội đưa tay sờ lên đôi giày thêu, rồi cầm đôi giày lên, đưa đến gần mũi ngửi, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
"Cha mẹ ơi, nặc mùi thi du thế này, thảo nào!"
"Nha đầu, chúc mừng con nhé, vừa nãy là ông già ta này nhìn nhầm rồi, đây đúng là đôi giày từ đời Minh Sơ, đồ tốt đấy! Đôi như thế này ít cũng phải hơn 20 vạn tệ."
"Cháu và Tiểu Nguyệt nhà ta là bạn học đúng không? Hay là thế này đi, ông trả 23 vạn, cháu bán đôi giày này cho ông nhé?"
Ông nội dán mắt vào đôi giày với vẻ thèm thuồng, Tôn Khả Khả tức đến nỗi lông mày dựng ngược, giật phắt chiếc giày thêu, liếc xéo một cái rồi nói:
"Giả vờ cái gì chứ, vừa nãy còn nói là đồ giả, giờ lại thay đổi ngay lập tức, hai ông cháu các người hợp sức lừa người đúng không!"
"Chẳng trách Mộ Dung Nguyệt hồi cấp ba đã thích lừa người, hóa ra đều là học từ ông!"
Bình luận:
"Đúng vậy, sao lại trước sau bất nhất như thế, có phải là giờ mới phản ứng lại, định bao che cho cháu gái mình không?"
"Tôi thấy không giống, chắc là vừa nãy bên ngoài ánh sáng yếu, ông nội của streamer không nhìn kỹ."
"Đúng đó, mùi thi du rốt cuộc là mùi gì, tôi vừa chụp màn hình lúc ông ấy nhăn mặt làm meme rồi, cảm giác không phải là diễn."
"Các người nói gì cũng được, thủy quân thật chất lượng, thuê hết bao tiền vậy, không chịu nhận đúng không!"
Tôi kéo ông nội lại, nháy mắt với ông.
"Khụ khụ... Ông nội, ông nói linh tinh gì thế, cái thứ vừa mới đào từ đất lên, có thể mua được sao?"
Ông nội chợt hiểu ra.
"Trời ạ, thảo nào đồ tốt như vậy lại cứ đinh ninh nói là đồ giả, hóa ra là đang gài bẫy ông già này!"
Ông nội nhìn Tôn Khả Khả với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Cô bé, buôn bán di vật là phạm pháp, thứ này chúng ta không thu. Tuổi còn trẻ đừng đi vào con đường tà đạo, đôi giày này cháu cầm về, nộp cho nhà nước đi."
Tôn Khả Khả liếc mắt muốn lộn cả tròng lên trời.
"Ban đầu chỉ muốn vạch trần Mộ Dung Nguyệt là kẻ lừa đảo thôi, không ngờ, quả nhiên là cả một lò đào lửa."
"Mộ Dung Nguyệt, tôi đã cho cô cơ hội rồi, cô cứ khăng khăng không nhận, vậy thì đừng trách tôi."
Tôn Khả Khả đắc ý nhếch mép, thò tay vào túi, lấy ra một thứ khác.
"Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, đây là cái gì!"
***
Tôn Khả Khả cầm một chiếc khăn tay được làm từ cùng một loại vải sa tanh hoa văn chìm màu hồng đào với chiếc giày.
Cô ấy nắm một nửa chiếc khăn trong tay, tôi và ông nội ghé sát vào, đầu kề đầu, cùng nhau nhìn chằm chằm vào miếng vải.
Ông nội run rẩy vì phấn khích.
"A! Đây chính là chất liệu vải trên mũi giày, chất liệu được bảo quản tốt như vậy thật hiếm thấy."
"Con xem cái kiểu thêu móc vòng này, cô bé, cháu nới lỏng tay ra một chút ông xem, cái này thêu cái gì vậy?"
Tôn Khả Khả vừa nén cười, vừa run vai, buông tay ra, khi nhìn rõ thứ trên đó, tôi và ông nội đều ngớ người.
Cái thêu trên đó, hóa ra lại là một con heo Peppa.
"Hahaha! Hai người muốn tôi cười c.h.ế.t à, nói tiếp đi, cái kiểu thêu móc vòng này có gì hả? Đây có phải khăn tay thời Minh không?"
Tôi và ông nội há hốc mồm kinh ngạc, trông như hai kẻ ngốc.
Bình luận bùng nổ ngay lập tức.
"Hahaha, cái quái gì thế, hahaha..."
"Tôi cười té ghế giống MC Bạn Muốn Hẹn Hò luôn rồi nè, kích thích quá, kích thích quá, heo Peppa thời Minh, hahaha..."
"Tôi cười ra tiếng heo kêu, cả nhà ơi ai hiểu không, đội thủy quân mạnh nhất lịch sử đâu rồi, mau ra mà tẩy trắng đi!"
"Người đâu? Sao biến mất hết rồi, không tẩy được nữa à?"
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc khăn, trăm mối không thể giải thích.
"Điều này không thể nào, trên đó cũng có thi du, chắc chắn là cùng một quan tài với đôi giày đó."