Hệ Liệt Livestream Giám Định Bảo Vật - Chương 44: Cốt Thi Ngàn Năm 4
Cập nhật lúc: 07/09/2025 01:27
Cuối cùng, anh ta mang ly nước đến cho Giang Tiểu Nhu, toàn thân vẫn đang run lẩy bẩy.
"Công ty vừa gọi, có việc gấp tìm tôi. Anh phải về một lát."
Giang Tiểu Nhu trừng mắt nhìn anh:
"Anh nói dối!
"Chúng ta làm cùng một bộ phận, chẳng lẽ anh quên rồi? Gần đây công ty nào có việc gì!"
Cô ta nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Lục Dao:
"Nói thật đi, anh có bồ bên ngoài đúng không? Anh đang dùng chiêu đối phó "bà già" với tôi phải không?
"Không được đi!"
Lục Dao cười gượng, chắp tay cầu xin:
"Anh nói nhầm, xin lỗi. Là… là Thẩm Lan. Cô ấy vừa bị xe tông, đang ở bệnh viện, anh phải qua xem thế nào."
Giang Tiểu Nhu cười lạnh:
"Anh đâu phải bác sĩ, đi làm gì?
"Em nói không được đi là không được đi!"
Lục Dao thở dài: "Tiểu Nhu, em không thể vô lý thế được. Dù gì Thẩm Lan cũng là bạn gái anh, cô ấy bị xe tông, anh đi xem thì sao chứ?"
Bình luận:
"Ơ, không phải bà già kia mới là người điên cuồng theo đuổi sao? Sao giờ lại thành bạn gái?"
"Đừng nói bà già đó là người yêu chính thức, chủ phòng là kẻ thứ ba nhé!"
"Đúng rồi! Nếu bà già là tiểu tam, sao anh ta dám nói vậy?"
"Buồn nôn quá! Tôi vừa hâm mộ nhầm đôi cẩu nam nữ này à!"
Giang Tiểu Nhu tức điên, trừng mắt nhìn Lục Dao: "Nhìn đi, giờ họ bảo em là kẻ thứ ba rồi!
"Tất cả là tại anh!"
Cô ta đ.ấ.m vào n.g.ự.c Lục Dao vài cái, rồi hạ giọng đe dọa: "Nếu tối nay anh dám đi, làm em mất mặt, em không để yên cho anh đâu.
"Anh thử đi xem!"
Ánh mắt của Giang Tiểu Nhu đầy hung dữ khiến Lục Dao sợ hãi, spwj rằng nếu làm cô ta tức giận, cô ta sẽ ăn tươi nuốt sống anh ta ngay lúc đó.
Anh ta giơ tay đầu hàng:
"Được, được, anh sai rồi. Anh không đi nữa.
"Anh đi tắm một lát."
Lục Dao bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, còn Giang Tiểu Nhu ngồi xuống trước máy tính, vẻ mặt tối sầm.
"Hừ, cái bà già đó mới là kẻ thứ ba. Mọi người thấy rồi đấy, cô ta kiêu ngạo đến mức nửa đêm còn gọi chồng tôi đi."
Cảm xúc và diễn xuất của cô ta quá đạt. Nếu tôi không phải bạn gái của Lục Dao, có lẽ tôi cũng tin cô ta rồi.
Ở bên trong nhà vệ sinh, Lục Dao mở vòi nước thật lớn để che tiếng nói, rồi bấm gọi tôi với giọng khẩn cầu:
"Thẩm Lan—
"Anh xin em, anh quỳ xuống cầu xin em được không?
"Em nói anh đi, làm thế nào để đối phó với con cốt thi đó?"
Giọng anh ta run rẩy, gần như sắp khóc.
Tôi giả vờ ngái ngủ, lười biếng đáp: "Em buồn ngủ c.h.ế.t mất, để mai nói đi."
"Không được, em đừng cúp máy, em phải cứu người. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn người ta c.h.ế.t được!"
"Chết thì c.h.ế.t thôi. Mỗi ngày trên thế giới này có bao nhiêu người chết, có gì to tát đâu. Anh cũng đừng xen vào làm gì, lỡ đồng nghiệp anh c.h.ế.t thật, cảnh sát tra ra tin nhắn, anh thành nghi phạm thì sao, giải thích được không?"
Tôi thở dài nặng nề:
"Những điều này đều là anh dạy em mà, Lục Dao. Anh nói sống ở thành phố lớn thì phải lạnh lùng, sao đến lượt anh lại rối loạn thế này?"
Nửa năm trước, nhà một người bạn của tôi gặp chuyện, cần vay tiền. Tôi vừa nhận cuộc gọi, Lục Dao đã nổi giận, mắng tôi một trận, bảo nếu tôi cho vay thì tôi là đồ ngốc, chỉ có người thấy tôi dễ bị lợi dụng mới dám mở lời.
Suốt ba năm bên nhau, bất kể bạn bè hay đồng nghiệp của tôi gặp khó khăn cần giúp đỡ, Lục Dao luôn lạnh lùng bảo tôi đứng ngoài cuộc, thậm chí chỉ trích tôi vì dễ mềm lòng, dễ bị người khác lợi dụng.
"Giữ thân mình mới là quan trọng nhất. Em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi."
Tôi định cúp máy thì Lục Dao hét lên:
"Đợi đã!
"Anh—"
Anh ta nuốt khan, tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch, như đang bám vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Thẩm Lan, em phải cứu anh.
"Là anh… người đang ở nhà Giang Tiểu Nhu là anh."
Sợ tôi cúp máy, Lục Dao xúc động đến mức quỳ xuống đất, vừa khóc vừa dùng điện thoại đập đầu liên tục. Đập xong, anh còn tự tát mạnh vào mặt mình.
"Anh sai rồi, Thẩm Lan. Anh là đồ khốn, anh không phải con người, anh có lỗi với em, tất cả là lỗi của anh.
"Nhưng dù anh sai đến đâu, ngoại tình cũng không đáng phải c.h.ế.t chứ?"
Lục Dao khóc đến mức nước mũi chảy thành bong bóng. Nỗi sợ hãi cốt thi, cảm giác tội lỗi với tôi, lo lắng vì bị tôi phớt lờ, tất cả cảm xúc trộn lẫn khiến anh ta gần như suy sụp.
Vừa khóc, anh vừa kể lể tất cả những điều tốt đẹp anh từng làm cho tôi trong ba năm qua.
"Em là người tốt nhất, mềm lòng nhất. Em sẽ không nhẫn tâm thấy c.h.ế.t mà không cứu, đúng không?
"Thẩm Lan, anh xin em, nể tình tình cảm ba năm của chúng ta, cứu anh một mạng được không?
"Anh sẽ đưa hết tiền cho em. Tất cả số tiền anh có."
Tôi lạnh lùng đáp:
"Lục Dao, anh biết rồi mà, tôi chưa bao giờ quan tâm đến tiền."
"Anh biết, là anh sai. Là anh có lỗi với em, anh muốn bù đắp."
Lục Dao đăng nhập vào ngân hàng di động, chuyển toàn bộ số tiền tiết kiệm cho tôi. Tôi liếc nhìn tin nhắn thông báo, rồi cười khẩy.
"Sao chỉ có 36 vạn tệ? Không phải anh nói thu nhập một năm hơn 50 vạn tệ sao?"
"Anh khoác lác thôi. Những gì anh nói đều là để xứng với em. Anh xin lỗi, Thẩm Lan. Xin em cứu anh…"
Đúng lúc này, Giang Tiểu Nhu lại gõ cửa bên ngoài.
"Chồng ơi, anh làm gì mà lâu thế?"
Lục Dao sợ hãi đến mức suýt làm rơi điện thoại.
"Thẩm Lan, anh xin em, cứu anh đi…"
Tiếng khóc lóc thảm thiết của anh ta khiến tôi không nhịn được mà thở dài.
Tôi nhìn vào móng tay được sơn cẩn thận, khẽ nhếch môi cười.
"Thôi được, tôi đúng là không thể nhìn anh đi c.h.ế.t thật.
"Anh bình tĩnh lại. Cốt thi không g.i.ế.c người nhanh như thế đâu."
"Tôi sẽ nhắn tin hướng dẫn anh cách đối phó."