Hệ Thống Thánh Mẫu - Chương 57
Cập nhật lúc: 24/12/2025 00:07
Chu Gia Huyên đi vào đạo trường, lại phát hiện khu vực b.ắ.n tên bình thường rất ồn ào mà nay lại yên tĩnh lạ thường.
Ngoài mấy thân vệ khoác áo bào trắng đứng gác dưới bóng râm thì cả khoảng sân rộng rãi không có một bóng người.
Thật kỳ lạ! Đám thiếu niên trong tộc ghét đọc sách nhất, cứ đi học là mặt ủ mày chau. Nhưng cứ đến giờ học cưỡi ngựa b.ắ.n cung thì lại như lột xác thành một người khác, tinh thần hoạt bát đầy sức sống, năng lượng dồi dào.
Sao hôm nay chẳng thấy ai vậy?
Chu Gia Huyên khó hiểu đi vào trong, dưới bóng đa tươi tốt mát rượi, hắn ta bắt gặp bóng dáng Cửu Ninh.
Nàng buộc tóc gọn gàng bằng một dải lụa, mặc bộ hồ phục cổ tròn màu đỏ như hoa hải đường, một tay chống cằm, nghiêng người nằm trên ghế lạnh, miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Vài tỳ nữ xinh xắn quỳ bên cạnh, tay cần quạt tròn cán dài vừa quạt vừa đút trái cây ướp lạnh cho nàng.
Chu Gia Huyên nhíu mày, đây chắc chắn không phải Cửu nương "ngày ngày chăm chỉ luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung" như hạ nhân nói.
"Nếu không thích luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung sao không nói với tổ phụ?"
Nghe thấy giọng nói mang ý trách móc của Tam ca, Cửu Ninh đang nhắm mắt tận hưởng quả vải mát lạnh giật nảy mình, bật dậy như con cá chép nhảy lên mặt sông.
"A huynh, huynh về rồi à! Có nóng không, ăn chút nho ướp lạnh nhé?"
Cửu Ninh chớp chớp mắt, kéo Chu Gia Huyên ngồi xuống, dâng đĩa nho bằng hai tay đến trước mặt Chu Gia Huyên.
Nhìn đôi mắt đen láy của nàng, Chu Gia Huyên sao nỡ giận nàng nữa.
Hắn ta nhận lấy đĩa nho, đặt lên cái bàn thấp bên cạnh, dịu giọng hỏi: "Muội không thích luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung à?"
Cửu Ninh đoán chắc Tam ca sẽ không mắng mình như Chu Gia Ngôn hay Chu Bách Dược, bèn cầm một quả nhỏ đưa cho hắn ta, thành thật nói: "Không phải ta không thích... Chẳng qua vừa nãy tập mệt quá nên nghỉ một lát thôi."
Thầy dạy cưỡi ngựa cực kỳ nghiêm khắc, Cửu Ninh vốn là người mới nên phải học từ kiến thức cơ bản nhất, nhưng mới chỉ thế thôi mà nàng đã mệt đến mức thở không ra hơi rồi.
Rõ ràng trong giấc mơ nàng cực kỳ giỏi võ nghệ, g.i.ế.c người dễ như hái hoa, ra tay chưa bao giờ thất bại.
Tại sao ngoài đời thực nàng lại vụng về thế này?
Luyện vài ngày rồi mà Cửu Ninh chẳng tiến bộ chút nào, hôm qua lão sư còn nhắc khéo rằng những chuyện thế này không thể ép buộc được đâu.
Nếu không học cưỡi ngựa b.ắ.n cung cho tốt thì Chu đô đốc có còn coi trọng nàng nữa không?
Cửu Ninh không khỏi lo lắng.
"Cứ từ từ thôi, muội có phải làm nữ tướng quân đâu. Tổ phụ muốn muội học cái này chẳng qua là muốn rèn luyện thân thể cho mạnh khỏe hơn thôi."
Chu Gia Huyên xoa đầu Cửu Ninh, mỉm cười trấn an.
Hắn ta quyết định sẽ lén đi nói chuyện với tổ phụ.
Dù sao Cửu Ninh cũng là tiểu nương tử, bắt nàng học những thứ này có phải không thích hợp lắm không?
Còn nữa, những người khác đâu rồi?
Chu Gia Huyên nhìn xung quanh Cửu Ninh, cảm thấy đã đoán được phần nào nhưng lại không hỏi thẳng.
Hai huynh muội ngồi dưới gốc cây, vừa nói chuyện vừa ăn trái cây, chẳng mấy chốc đã ăn hết một bát lớn.
Chu Gia Huyên dẫn Cửu Ninh mệt bở hơi tai đi chơi ném thẻ vào bình rượu khoảng nửa canh giờ để luyện cảm giác tay rồi đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay Cửu Ninh thật sự rất mệt mỏi, tắm rửa xong thì đi ngủ ngay.
Vừa mới ngủ say thì đột ngột bừng tỉnh vì một con đau dữ dội như d.a.o cứa.
Cửu Ninh trợn tròn mắt.
Suýt nữa quên mất chuyện này!
Cửu Ninh từ trên giường bò dậy, vén màn lụa, đôi chân nhỏ xỏ tất lụa mềm, nhón chân chạm xuống sàn, trượt vào đôi guốc gỗ trầm hương đặt cạnh giường rồi đứng dậy.
Phùng cô và thị tỳ ngồi quỳ trên nệm phe phẩy chiếc quạt tròn cán dài, thấy nàng dậy thì vội ngừng tay bước tới hầu hạ, hỏi nàng có khát nước hay không.
Cửu Ninh ôm bụng, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ đau đớn, khẽ nói: "Ta muốn đi võ thính."
