Hệ Thống Xuyên Nhanh : Boss Phản Diện Đột Kích ! - 118
Cập nhật lúc: 03/12/2025 05:04
Thanh Trần lấy quạt che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt gian xảo như hồ ly, liếc nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù mỉm cười theo thói quen, lập lòe ánh nắng nhạt nhòa trong ánh mắt, linh động lại vui vẻ.
Nhưng mà ngoại trừ chút tâm tình ấy ra, cũng không thể thấy tâm tình khác của nàng.
Minh Thù lấy ra một túi đồ ăn chưa ăn xong, để Lưu Phong giữ Tứ vương gia, bản thân đi sang một bên ăn, trong lúc đế quân liếc mắt nhìn nàng, hình như có chút bất mãn, nhưng cuối cùng không lên tiếng, khoanh tay đứng ở bên kia trầm lặng nhìn cung môn.
So với một người chỉ biết ngăn cản trở ngại cho bản thân mình, hành vi trợ Trụ vi ngược này của Thanh Trần, hiển nhiên càng được lòng Minh Thù.
Người đế quân phái đi nhanh chóng trở về. Lần này mang về hơi nhiều đồ, chẳng những có long bào đã được làm tốt, còn có mấy thuộc hạ bị bắt, dưới hình tượng uy nghiêm của đế quân, cúi đầu nhận tội.
Tứ vương gia có ý đồ ngăn cản, nhưng sự thực trước mắt, bất luận hắn ngăn cản hay giải thích thế nào, chắc chắn cũng đều vô dụng, cuối cùng tức giận đến ngất đi.
"Lão Tứ, ngươi làm trẫm quá thất vọng."
Đế quân lắc đầu, gương mặt uy nghiêm của người lộ ra chút đau xót, chợt bị phẫn nộ thay thế: "Giam Tứ vương gia lại."
Đế quân như có như không, liếc nhìn Bạch gia chủ một cái.
Bạch gia chủ chợt như đối mặt với đại dịch.
Hôm nay, đế quân giữ hắn cùng lão bất t.ử Tiêu gia kia lại là vì gõ núi dọa hổ... Tuy Đế quân lớn tuổi, nhưng trong lòng người lại sáng như gương.
Người cũng có thể mắt không chớp xử lý Tứ vương gia, đương nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp đối phó mấy gia tộc, nhiều năm nay đã có ý muốn vượt lên trước hoàng thất.
Lưu Phong bắt Tứ vương gia không có ý muốn buông tay, mắt thấy hai bên sắp đ.á.n.h nhau, Thanh Trần nhanh chóng cất tiếng:
"Đế quân, tại hạ còn có một thỉnh cầu."
Ngoài miệng Thanh Trần nói thỉnh cầu, giọng nói kia lại không có chút ý thỉnh cầu nào.
Trong lòng đế quân không kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt không thể xé rách da:
"Thanh Trần công tử, mời nói."
"Mong đế quân giao Hoành Diên cho Chức Phách cô nương xử lý, tốt xấu gì hắn đã từng là người Tuyệt Hồn cốc, giao cho cốc chủ Tuyệt Hồn cốc xử lý là hợp tình hợp lý."
Người bên cạnh đế quân ghé vào tai người thì thầm hai câu.
"Trẫm có thể đồng ý với ngươi, bắt người này giao cho... Cốc chủ Tuyệt Hồn cốc xử lý. Thế nhưng, trẫm mong sau này Thanh Trần công t.ử không nên nhúng tay vào chuyện hoàng thất."
"Người cho là ta rất rảnh rỗi sao?" Thanh Trần không nhịn được liếc một cái.
"Thanh Trần công t.ử nói cái gì?"
Thanh Trần lập tức nâng khóe môi: "Không có gì, chuyện hoàng thất đế quân yên tâm, ta không có hứng thú."
"Thanh Trần công t.ử hãy ghi nhớ lời hôm nay."
Đế quân liếc mắt nhìn Minh Thù còn đang ăn, hừ lạnh một tiếng dẫn người rời đi.
Lưu Phong nhận được mệnh lệnh của Minh Thù, buông Tứ vương gia nhưng Minh Thù lại đứng dậy, đ.á.n.h rụng một cái răng cửa của Tứ vương gia trước mặt những người này. Nàng lắc lắc nắm tay, vẫy tay:
"Dẫn đi đi."
Mọi người: "..."
Đế quân người mau trở lại, nữ nhân này muốn lên trời rồi!
Trên mặt tê liệt của Lưu Phong cũng có chút xúc động, nếu tiểu thư cùng vị các chủ Túy Hoa các này liên thủ, hắn sẽ không hoài nghi, toàn bộ Đại Lục cũng không đủ cho bọn họ chơi.
Bạch gia chủ và Tiêu gia chủ mỗi người mang theo tâm tư riêng, không có ai muốn ở lại, cũng xoay người rời đi. Lúc đi gần Minh Thù, ánh mắt Bạch gia chủ có chút không tốt.
Trợ Trụ vi ngược: Giúp Trụ Vương làm càn.
Mọi người tản ra, không còn náo nhiệt để xem nữa, sự tình giải quyết xong, Minh Thù ôm đồ ăn chuẩn bị rút lui.
Thanh Trần bất ngờ xuất hiện trước mắt nàng, mùi thơm quái dị xông vào mũi.
Mùi hương trên người một đại nam nhân thành thế này, có cần chút mặt mũi không.
Minh Thù ôm chặt túi đồ ăn theo bản năng, lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm con bướm hoa đó:
"Làm gì?"
Đột nhiên xông ra, muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm à?
Thanh Trần buồn cười: "Sao cô lại giống con thú nhỏ kia vậy?"
Đều bảo vệ thức ăn như thế.
Minh Thù muốn phản bác gì đó, nhưng lời đến bên miệng thì nuốt vào:
"Không có việc gì, thì đừng cản đường."
Thanh Trần bước sang một bên, nhường đường cho Minh Thù:
"Chức Phách cô nương, hôm nay ta giúp cô vài chuyện, cô thực sự không cân nhắc trị bệnh cho ta sao?"
"Ta lại không xin ngươi."
Chính mình cũng có thể giải quyết, ai bảo đột nhiên hắn ra tay, cản trẫm giả ngây giả dại.
"Bất kể như thế nào, kết quả đều là ta giúp cô, không phải sao?"
Thanh Trần không biết xấu hổ, nhận hết công lao về mình.
Minh Thù liếc hắn một cái, hiếm thấy không phản bác.
Bởi vì Thanh Trần nói đều là sự thật.
Minh Thù không thích nợ ân tình, dù cho ân tình này không phải là nàng muốn, nhưng đối phương cho cũng đã cho rồi.
Thế nhưng...
Nàng thực sự, không muốn chữa bệnh cho bướm hoa giành đồ ăn với nàng.
Minh Thù không hé răng, cúi đầu đi về phía trước.
Thanh Trần nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng sự kích động muốn sụp đổ, đuổi theo Minh Thù.
"Chức Phách cô nương, rốt cuộc cô muốn thế nào mới bằng lòng xem bệnh cho ta?"
Thanh Trần níu giữ Minh Thù: "Xem bệnh khó khăn như vậy sao?"
Hắn chỉ là muốn xem bệnh.
Chỉ đơn giản như vậy!
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha ta, trên thế giới này có nhiều người xem bệnh như vậy, ngươi tìm người khác rất khó sao?"
Minh Thù kéo y phục của mình lại.
Thanh Trần tiếp tục níu: "Thế nhưng bệnh của ta chỉ có cô mới có thể trị."
Minh Thù kéo lại: "Bệnh gì?"
