Hệ Thống Xuyên Nhanh : Boss Phản Diện Đột Kích ! - 44

Cập nhật lúc: 02/12/2025 09:05

Nam sinh: "..."

Có thể nói chuyện nghiêm túc được không?

"Cậu không cảm thấy giọng hai người kia nghe rất quen sao?" Nam sinh tiếp tục hỏi.

"Ừm."

Quen thuộc thì thế nào, cũng chẳng ăn được.

Nam sinh không nói gì, hắn đút tay trong túi đi bên cạnh Minh Thù:

"Hôm nay cậu thật may mắn khi gặp được tôi. Nếu như gặp phải bọn họ, cậu c.h.ế.t thế nào cũng không biết."

"Còn chưa đến lúc c.h.ế.t, lo lắng cái gì?"

Lát nữa phải đi ăn khuya thôi, hơi đói rồi.

"..."

Hình như cô hoàn toàn không nghe, là ảo giác của hắn sao?

"Tôi khuyên Lộc Manh một câu, về sau đừng tới dãy phòng bỏ hoang này, nơi này rất nguy hiểm."

Nguy hiểm?

Trẫm còn chưa biết viết hai chữ nguy hiểm này đâu!...

Minh Thù leo tường rời khỏi trường học, tìm một chỗ ăn khuya. Cô nhìn nam sinh đối diện, đôi mắt hơi nheo lại, cười hỏi:

"Cậu theo tôi làm gì?"

Hơn nửa đêm theo đuôi bạn nữ, muốn g.i.ế.c người hả?

"Lộc Manh, cậu không cảm thấy chúng ta nên tâm sự một chút hả?"

Nam sinh nhướng mày với Minh Thù.

"Không."

Nam sinh cúi người, gương mặt đẹp trai phóng to trước mắt Minh Thù:

"Lộc Manh, tôi chứng kiến cậu đ.á.n.h nhau cùng bạn học, còn gián tiếp cứu cậu một mạng, lẽ nào cậu không thể mời tôi ăn khuya để tỏ lòng biết ơn?"

"Tôi bắt cậu chứng kiến à? Cậu không biết nhắm mắt lại sao?" Minh Thù mỉm cười.

"..."

Còn có hành động này?

Không phải, cô gái này sao không trả lời giống như người bình thường vậy?

Minh Thù đem thức ăn ông chủ bưng lên đặt trước mặt mình, không để lại cái gì cho nam sinh.

Nam sinh buồn cười nhìn hành động của cô, sao cô lại thích bảo vệ thức ăn như vậy?

Nam sinh đứng dậy, đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi.

Minh Thù cho rằng cái tên đáng ghét này cuối cùng cũng đi. Ai ngờ một lát sau hắn lại quay lại, trong tay còn cầm bánh bông lan, hắn đưa bông lan đến trước mặt Minh Thù:

"Mời cậu ăn."

Minh Thù nhìn bánh bông lan, lại nhìn nam sinh.

Nam sinh thu lại vẻ tà khí, mỉm cười nhìn cô.

Minh Thù đưa tay nắm lấy mép đĩa, từ từ cầm đĩa bánh hướng về phía mình, đôi mắt lóe sáng lấp lánh.

Khuôn mặt nam sinh tựa như có ý cười, thực sự rất đáng yêu.

Mắt thấy bánh bông lan càng ngày càng gần, Minh Thù đột nhiên lại đẩy ra:

"Tự nhiên lại tốt như thế, phi gian tức đạo . Đừng tưởng rằng chỉ cần một cái bánh bông lan là có thể mua được tôi."

Ít ra phải hai cái!

Không không! Hai cái cũng không được!

Nam sinh: "..."

Nam sinh lần thứ hai rời khỏi chỗ, mua vài cái bánh bông lan hương vị khác nhau, đưa đến trước mặt Minh Thù, cũng không tin cô có thể từ chối.

Minh Thù chép chép miệng, hương vị bánh lan tỏa trong không khí, khiến cho bụng cô kêu gào.

Đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn đau từ chối.

Trẫm là người có nguyên tắc.

Nam sinh: "..."

Rõ ràng rất muốn ăn, nhưng cuối cùng vẫn từ chối, đến bộ dạng chịu đựng cũng rất đáng yêu.

[Ký chủ, vì sao không tiếp nhận?] Nó còn tưởng cô sẽ tiếp nhận.

Minh Thù nói trong lòng: "Làm sao có thể vì đồ ăn vặt mà bán đứng linh hồn mình được?"

[Nói tiếng người được không?] Để ý đến cảm thụ của hệ thống như nó đi.

Người này có mục đích với trẫm.

Đừng hỏi trẫm vì sao biết.

Bị đám tiểu yêu tinh kia truy đuổi lâu như vậy. Nếu như điểm này còn không phân biệt được, chẳng thể lăn lộn được nữa.

Nghĩ đến đám cáo già bên ngoài muốn ăn tiểu yêu tinh như mình, Minh Thù có chút đau dạ dày.

Trẫm cũng không phải là bé hồ lô.

[... ]

Ký chủ này không phải ai cho đều ăn, giống như Khương Tầm cho cô thì không ăn, thế nhưng người khác cho, cô lại ăn.

Giống như ở thế giới này, Diệp Miểu Miểu đưa đồ thì cô ăn, thế nhưng đến nam sinh này, bất luận đưa cái gì, cô cũng không ăn.

[Thế nhưng lúc trước ký chủ còn hỏi người ta đồ ăn?]

Hài Hòa Hiệu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

[Có thể là đói đến choáng váng chăng?]

Lần đầu tiên là lúc tỉnh lại ở dãy phòng bỏ hoang, khi đó cô đói bụng đến nỗi muốn ăn thịt người.

Lần thứ hai là ở phòng y tế, cũng đói đến đòi mạng.

Quan trọng là khi đó, cô không cảm giác được đối phương có mục đích gì với cô, đến lần thứ ba gặp mặt, cô mới cảm giác được.

[... ]

Ký chủ đã nói như vậy, nó còn có thể nói cái gì?

[Ký chủ, nhiệm vụ nhánh: "Vạch trần tội ác trường học."]

Phát một nhiệm vụ để an ủi.

Vạch trần tội ác trường học?

Không phải là làm tăng giá trị thù hận sao? Làm sao giờ lại muốn làm chuyện này?

Trường học không phải là giáo d.ụ.c con người sao? Có thể có tội ác gì?

Đáng sợ.

Nhưng mà...

[Mỗi người đều có giá trị thù hận. ] Hài Hòa Hiệu bổ sung thêm một câu.

[Nhưng ký chủ không cần phải đắc tội người lung tung, chỉ có tôi đưa ra nhiệm vụ mới có thể thu hoạch giá trị thù hận, giá trị thù hận bình thường thì không được tính. ]

Một câu nói làm dập tắt hưng phấn của Minh Thù.

Cô vùi đầu ăn, không muốn để ý đến Hài Hòa Hiệu, cũng không trả lời có tiếp nhận nhiệm vụ nhánh hay không.

Hài Hòa Hiệu đợi một hồi, chưa thấy Minh Thù trả lời mình.

[Ký chủ, nếu như hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể phát cho cô nhiều nhiệm vụ nhánh để thu hoạch giá trị thù hận. ]

Đánh một cái tát, rồi tặng một viên kẹo.

"Ha ha..."

Ngươi không thấy có lỗi với cái tên Hài Hòa Hiệu của ngươi sao?

Xúi giục trẫm làm chuyện trái với lương tâm này.

Trẫm là loại người cặn bã như vậy sao?

[Trước kia, tôi đã từng nói với ký chủ, cô có thể xem những người trước mắt là trò chơi, bọn họ chẳng qua chỉ là nhân vật hư cấu mà thôi. ]

Ký chủ, cặn bã thì không phải là người.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.