Hoàng Thượng Phắn Đi, Bổn Cung Chỉ Cướp Của - Chương 50 (3)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:14
Một lúc lâu sau, vẫn không thấy Tô Cẩm Bình quay lại làm việc. Không hiểu sao, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng. Lần trước nữ nhân kia chẳng phải đã đ/ánh Tô Cẩm Thu sao? Có lẽ nào Tô Cẩm Thu đã tìm nàng để tr/ả t/hù? Vừa nghĩ đến đây, tay hắn không vững, nét bút đỏ loang ra một vệt. Hắn xoa xoa giữa trán, có chút không hiểu sự bất thường của mình đến từ đâu, nhưng cảm giác bực bội trong lòng lại càng lúc càng mãnh liệt!
Một lát sau, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Tiểu Lâm Tử, Tô Cẩm Bình vẫn chưa về sao?"
Tiểu Lâm Tử sững sờ, không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi câu này, vội vàng tiến lên: "Tâu Hoàng thượng, vẫn chưa về ạ!"
"Đi thôi, đến chỗ Hoàng Quý phi xem sao!" Nói xong, hắn ném bút xuống, chuẩn bị ra ngoài. Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc rõ rệt của Tiểu Lâm Tử, gương mặt lạnh lùng của hắn có chút tối sầm lại, hắn giải thích:
"Trẫm chỉ là muốn xem nàng ta có thật sự ở chỗ Tô Cẩm Thu không, hay là giả mạo quý phi triệu kiến, tự ý rời bỏ vị trí."
"Vâng! Khởi giá, Thanh Loan Cung!" Giọng the thé vang lên, sau đó hắn ta ngoan ngoãn đi theo sau Hoàng Phủ Hoài Hàn, lén lút nhìn bóng lưng hắn. Hoàng thượng, người không biết người giải thích như vậy càng kì lạ hơn sao?
Ánh mắt dò xét từ phía sau khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn vô cùng khó chịu. Nghĩ đến hành động của mình, hắn càng lúc càng không hiểu mình đang làm cái quái gì. Rẽ vài khúc cua, đã đến Thanh Loan Cung, Tiểu Lâm Tử lớn tiếng:
"Hoàng thượng giá lâm!"
Ba nữ nhân vừa bàn bạc xong đại kế trong phòng đều giật mình. Vừa mới bàn bạc xong cách đối phó với hắn, thì hắn đã đến rồi. Họ nhìn nhau, đều thấy sự chột dạ trong mắt đối phương, nhưng cũng cùng nhau đứng dậy, đi ra ngoài.
"Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng!" Hoàng Quý phi và nữ tử cẩm y kia quỳ ở phía trước, Tô Cẩm Bình không nói một lời quỳ ở phía sau.
Đôi mắt tím sẫm lạnh lẽo của Hoàng Phủ Hoài Hàn, khi quét đến Tô Cẩm Bình an toàn vô sự, lập tức trở nên bình tĩnh, cảm giác bồn chồn trong lòng cũng biến mất hoàn toàn. Hắn nhìn đám nữ nhân đang quỳ dưới đất:
"Nguyệt phi cũng ở đây à?"
Nữ tử được gọi là Nguyệt phi kia, đỏ mặt trả lời: "Hoàng thượng, thần thiếp đến thăm hỏi Hoàng Quý phi tỷ tỷ, không ngờ người cũng đến!"
Nếu nàng ta biết trước, nhất định sẽ trang điểm kĩ càng hơn rồi mới đến. Gương mặt kiều diễm của nàng ta đỏ bừng, lén lút nhìn gương mặt tuấn tú như tạc tượng của Hoàng Phủ Hoài Hàn.
Tô Cẩm Thu lúc này ngh/iến răng nghi/ến lợi, h/ận không thể n/uốt sống Nguyệt phi! Rõ ràng Hoàng thượng là đến thăm mình, lại bị tiệ/n n/hân kia c/ướp hết hào quang! Nàng ta dịu dàng lên tiếng:
"Hoàng thượng!"
Tô Cẩm Bình quỳ sau lưng hai người họ, như thể nhìn thấy cảnh hai con ch.ó tranh nhau ăn, còn Hoàng Phủ Hoài Hàn chính là cái bánh bao vàng ươm thơm lừng kia! Nàng với vẻ mặt đầy ý đồ xấu xa lén lút ngẩng đầu nhìn hắn. Chợt nhớ đến mấy ngày trước Hoàng Phủ Dạ nói gã này vẫn còn là trai tân, ánh mắt nàng lại vô thức liếc xuống dưới h/áng hắn, ý cười trong mắt càng lúc càng rõ ràng!
Vệt cười kì lạ trong mắt nàng đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Hoàng Phủ Hoài Hàn. Không hiểu sao, nhìn vẻ mặt đó của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân không thoải mái, đặc biệt là khi ánh mắt nàng rõ ràng dừng lại ở dưới h/áng của hắn, hắn cảm giác mình như bị l/ột q/uần, đứng trước mặt nàng! Cảm giác này khiến hắn vô cùng khó chịu, thế là, hắn quát lớn một tiếng:
"Tô Cẩm Bình, Trẫm vừa rời đi một lát, ngươi đã lơ là nhiệm vụ! Ngươi thật sự nghĩ tỷ tỷ của ngươi là Quý phi, nên ngươi có thể muốn làm gì thì làm trong cung sao?"
Tô Cẩm Thu nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái nhợt, vội vàng lên tiếng:
"Tâu Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là có vài ngày không gặp muội muội, nên nhớ muội ấy lắm, mới triệu muội ấy đến, không hề có ý tứ nào khác."
Tô Cẩm Bình ngh/iến răng nghi/ến lợi. Tên hoàng đế ch/ó c/hết, nàng chẳng hề chọc hắn, cũng chẳng hề gây sự với hắn, vậy mà tên ti/ện nam này vừa mở miệng đã kiếm chuyện với nàng! Trong lòng nàng tức ch/ết, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ khiêm tốn cẩn thận, nói một cách nghiêm chỉnh:
"Tâu Hoàng thượng, Hoàng Quý phi tỷ tỷ gọi nô tì đến, thực ra không phải để tỷ muội tâm sự, mà là có nguyên nhân khác!"
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tô Cẩm Thu càng tái nhợt hơn. Nàng ta lén lút quay đầu liếc Tô Cẩm Bình một cái, trong mắt chứa đựng sự cảnh cáo rõ rệt. Tô Cẩm Bình lại như không thấy, chỉ cúi đầu, giả vờ làm một cung nữ khiêm tốn an phận.
"Ồ, vậy ngươi nói xem, là chuyện gì?" Nữ nhân này muốn kiện Tô Cẩm Thu với hắn sao? Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng hắn lại vô cớ cảm thấy vui mừng vì nàng có chuyện lại nghĩ đến việc kiện với hắn. Ngay sau đó, hắn thu lại tâm tư, mình đang vui cái gì vậy?
Nhưng, suy nghĩ và thực tế luôn có một khoảng cách nhất định! Chỉ thấy nàng lớn tiếng nói:
"Hoàng thượng có dung mạo thiên nhân, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, đẹp hơn cả Phan An, lại còn có tài năng kinh thiên vĩ địa. Tất cả đều cho thấy Hoàng thượng là một kỳ tài hiếm có trên đời, một vị minh quân hiếm có ngàn năm, cũng là một phu quân tốt mà các nữ tử hằng ao ước!"
"Vậy thì sao?" Không có người đàn ông nào không thích nghe lời khen ngợi. Điều khiến hắn hài lòng nhất chính là câu "một vị minh quân hiếm có ngàn năm". Nhưng sau một phút vui vẻ ngắn ngủi, hắn lập tức lạnh mặt, cảm thấy có gì đó không đúng. Nữ nhân này lại khen ngợi hắn, mặt trời đúng là mọc đằng Tây rồi!
"Cho nên Hoàng Quý phi tỷ tỷ cũng yêu mến Hoàng thượng sâu sắc. Sau khi biết nô tì được thăng chức làm người quét dọn ngự tiền, có thể thường xuyên nhìn thấy Hoàng thượng, tỷ ấy thật sự không kìm được tình cảm sâu đậm dành cho người, liền sai người đến gọi nô tì qua, muốn hỏi thăm về sở thích của người!" Nàng nói một cách trôi chảy, đâu ra đấy.