Hoàng Thượng Phắn Đi, Bổn Cung Chỉ Cướp Của - Chương 72 (4)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:18
“Đừng nói về mình như vậy!” Hoàng Phủ Dật nhanh chóng thốt ra câu đó, rồi đỏ mặt lắp bắp lên tiếng:
“Nếu nàng đồng ý, ta sẽ lập tức cầu xin hoàng huynh cưới nàng!”
Hắn khác với những người bị ràng buộc bởi thế tục, hoặc có thể nói là hắn vốn đã không quen với những quy tắc đó, nên mới rời xa tranh chấp hoàng tộc, tự do ngao du giữa ngàn sông vạn núi.
Theo hắn, Tô Cẩm Bình không còn trong sạch, mặc dù người thời đại này về cơ bản là không thể chấp nhận, nhưng hắn lại cho rằng đó không phải ý muốn của nàng, nên có thể tha thứ.
“À, không cần! Ngươi không cần phải đồng tình với ta đến mức này!” Tô Cẩm Bình nhanh chóng từ chối. Tên này, có phải quá đơn thuần rồi không?
“Không phải đồng tình! Là thích!”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong đồng tử đầy vẻ nghiêm túc. Tô Cẩm Bình giật mình, lúc này mới biết tên nhóc này không phải đang đùa giỡn với mình, ngay lập tức cũng có một xung động muốn tát mình hai cái. Tự dưng nói bậy bạ cái gì!
“Ta nghĩ ngươi không phải thích ta, chỉ là có chút hảo cảm thôi. Chúng ta quen nhau chưa lâu, hiểu nhau cũng không sâu, gặp mặt cũng chỉ vài lần, không thể nói là thích được!”
Tô Cẩm Bình cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.
Kiếp trước tuy cũng có không ít ong bướm vây quanh, nhưng cũng không đến mức nhiều như thế này khi đến cổ đại! Hơn nữa những người này ở cổ đại đều là mỹ nam tử, mỹ nam tử tuyệt thế! Chỉ có trời mới biết mỗi khi nàng ta từ chối một người, trong lòng mình lại khó chịu đến nhường nào!
Hoàng Phủ Dật nghe vậy, chỉ cười cười. Đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào mắt nàng, lớn tiếng cười nói: “Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy!”
Nói xong, không đợi Tô Cẩm Bình trả lời, hắn đã xoay người rời đi, đi một cách dứt khoát, còn phóng khoáng hơn cả lúc Bách Lý Kinh Hồng rời đi.
Tô Cẩm Bình nhìn bóng lưng hắn, xoa xoa cái trán đau nhói! M/ẹ n/ó chớ, một đống chuyện lộn xộn!
Thiển Ức đã đi lấy bữa sáng của nàng và Tô Cẩm Bình, rồi bưng khay trở về Cảnh Nhân cung.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của tiểu thư khi nhìn Lãnh công tử, nàng ta đoán Lãnh công tử bây giờ chắc đã về rồi? Đang nghĩ vậy, chân bỗng giẫm phải một thứ gì đó. Nàng ta cúi đầu xuống nhìn, là một đoạn trúc đen nhọn.
Nàng ta nhặt lên ngắm nghía một lúc lâu. Trước đây khi Lãnh công tử đến phủ Thừa tướng gặp tiểu thư, nàng ta dường như đã thấy chiếc trúc đen này, hình như là một cái còi thì phải. Nàng ta xoay lại nhìn, quả nhiên thấy một cái lỗ còi nhỏ, chắc chắn là của Lãnh công tử!
Nghĩ vậy, nàng ta liền cất chiếc trúc đen vào trong n/gực, đợi lần sau Lãnh công tử đến, có cơ hội sẽ trả lại cho hắn.
….
Buổi chiều, Tô Cẩm Bình xách chổi, không tình nguyện đi về phía Ngự Thư phòng. Trong đầu nàng ta toàn là suy nghĩ làm thế nào để sau khi nhận được tiền công, sẽ trừng trị Hoàng Phủ Hoài Hàn một trận, rồi tiêu sái rời đi, không cho hắn một chút cơ hội phản kích, tr//ả th/ù nào! Để “báo đáp” ơn chăm sóc của hắn suốt mấy ngày nay!
Vừa đi được vài bước, một nhóm người đi đến. Người đi giữa mặc dù rất cố gắng giữ vẻ duyên dáng khi đi, nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật là nàng ta đi khập khiễng. Nàng ta nhìn kỹ lại, chính là Mộ Dung Song và những người khác.
Tô Cẩm Bình vội vàng cúi đầu, tốt hơn hết là không nên đối đầu trực tiếp với nàng ta. Dù sao thân phận của cả hai đều ở đó, nàng ta rõ ràng thấp hơn người ta rất nhiều.
Nhưng Mộ Dung Song đến đây là để kiếm chuyện, làm sao có thể để nàng ta tránh được? Nàng ta đi đến trước mặt Tô Cẩm Bình, rồi dừng lại. editor: bemeobosua. Tô Cẩm Bình thầm nghi/ến răng trong lòng, cúi người, ra vẻ cung kính hành lễ:
“Nô tỳ bái kiến Mộ Dương Quận chúa!”
“Đây không phải Tô Cẩm Bình sao, lần trước bản Quận chúa vừa gặp nàng đã thấy như quen biết từ lâu. Không biết bản Quận chúa có vinh hạnh mời nàng đến cung của ta một chút không?”
Mộ Dung Song cười nói ngọt ngào, nhưng sự ghen ghét và h/ận th/ù trong mắt lại hoàn toàn không che giấu được! Nàng ta đã dùng mọi cách để xúi giục Vinh phi, cuối cùng lại thành toàn cho Kinh Hồng ca ca và ả tiệ/n nh/ân này. Làm sao nàng ta có thể cam tâm với sự khéo léo biến thành vụng về này chứ!