Hoàng Thượng Phắn Đi, Bổn Cung Chỉ Cướp Của - Chương 76 (3)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:19
Nhìn thấy sự cảnh cáo trong mắt hắn, Tô Cẩm Bình liền im miệng. Mình tự tìm cách lén lút ra ngoài là được. Nếu chọc giận Hoàng Phủ Hoài Hàn, tên này mà động s/át tâm, thì mạng nhỏ của nàng ta sẽ phải giao nộp ở đây rồi!
Thấy nàng ta im miệng, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại đi ra ngoài. Chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy Hoàng Phủ Dật khẽ lên tiếng: "Hoàng huynh... xin lỗi!"
Trên mặt hắn là vẻ áy náy sâu sắc. Hắn biết sự tùy hứng của mình đã làm hỏng kế hoạch của Hoàng huynh.
Mặc dù hắn không biết cụ thể là kế hoạch gì, nhưng lại lờ mờ cảm thấy kế hoạch này có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng hắn cả đời này không cầu gì, mà hôm nay, hắn lại chỉ muốn cầu cho mình một lần! Cuối cùng phải xin lỗi Hoàng huynh, hắn cũng không có cách nào khác.
Người mặc long bào màu tím vàng ở cửa, bước chân khựng lại. Trên mặt hắn hiện lên một vẻ kỳ lạ, rồi nhanh chóng bước đi, bỏ lại ánh mắt có chút áy náy của Hoàng Phủ Dật ở phía sau…
Hoàng Phủ Hoài Hàn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Phủ Dật và Tô Cẩm Bình. Các cung nhân xung quanh nhìn họ, cũng biết điều mà lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Tô Cẩm Bình nhìn hắn, bất lực thở dài một hơi.
Đào hoa quá nhiều, cũng không phải là chuyện tốt. Nàng ta bực bội xoa xoa giữa trán, định đi ra ngoài cho xong. Nhưng hắn đột nhiên ho vài tiếng, ngay sau đó, bàn tay thon dài đặt lên mũi, ho sặc sụa. Sắc mặt hắn trở nên đỏ bừng, trông vô cùng đau đớn.
Tô Cẩm Bình đi đến bên giường hắn, vỗ vỗ lưng cho hắn. Dần dần, tiếng ho của hắn yếu đi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng ta. Trong đôi mắt màu hổ phách mang theo khí nóng bỏng:
"Cám ơn!"
"Không có gì!" Nàng ta lạnh nhạt đáp một tiếng. Nàng ta suy nghĩ một lát, từ từ ngồi xuống bên giường hắn. Trên khuôn mặt có vẻ tái nhợt của hắn mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Trong đôi mắt màu hổ phách chứa đầy tình cảm, không chớp mắt nhìn nàng ta.
Một khuôn mặt, rất giống Hoàng Phủ Dạ, nhưng lại đơn thuần hơn người yêu kiều tà tứ kia rất nhiều. Tô Cẩm Bình dồn nén nửa ngày, khẽ lên tiếng:
"Hoàng Phủ Dật, ta thấy chúng ta không hợp đâu! Ngươi thích ta, chẳng qua là vì ta biết hát vài bài, sáng tác vài khúc thôi. Phụ nữ trên đời này biết hát có biết bao nhiêu, hơn nữa..."
Hơn nữa những cái đó còn không phải là bản gốc của nàng ta.
Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Hoàng Phủ Dật ngắt lời:
"Không phải... khụ khụ, không phải đâu. Ta thích nàng không chỉ vì nàng biết sáng tác, còn rất nhiều chuyện khác nữa. Có lẽ nàng không nhớ, nhưng ta thì vẫn nhớ. Ngày đó ta đi tìm nàng bái sư học nghệ, nàng không cẩn thận cầm lõi lê ném trúng đầu Hoàng huynh.”
“Hoàng huynh vốn định tức giận xử phạt nàng, cuối cùng lại bị nàng dùng vài ba câu nói giải quyết được. Thậm chí... khụ khụ, thậm chí còn xúi giục Hoàng huynh chặt cái cây lê đó. Lúc đó, ta đã cảm thấy nàng không giống ai, rất không giống ai!"
Lúc nói đoạn này, trên mặt hắn mang theo ý cười. Hắn luôn dùng từ "ta", mà không tự xưng là bổn vương. Đôi mắt màu hổ phách đó cũng có chút mơ hồ, như đang hồi tưởng lại điều gì.
Ngay sau đó lại là một trận ho sặc sụa vang lên. Một người như vậy khiến Tô Cẩm Bình nhìn thấy có chút khó chịu. Mặc dù nàng ta luôn tự cho mình là rất ưu tú, nhưng nàng ta lại không nghĩ mình có ma lực lớn đến vậy.
"Sau đó... khụ khụ, sau đó Hoàng huynh l/ừa ta nói đã đưa nàng đến Thịnh Kinh rồi, ta vậy mà lại tin. Nên rất lâu không đến tìm nàng. Ta nghĩ đợi qua tiệc trung thu, đoàn tụ với các Hoàng huynh xong, thì sẽ đi Thịnh Kinh tìm nàng. Không ngờ lại ở Vọng Nguyệt lâu gặp lại nàng. Kết quả, khụ... khụ khụ, kết quả lại thấy nàng chọc Hoàng huynh tức đến ch/ết!"
Hoàng Phủ Dật nói xong cũng có chút không nhịn được cười.
Tô Cẩm Bình có chút ngượng ngùng gãi đầu. Hình như những việc nàng làm đều không có gì là vẻ vang. Cái dáng vẻ nịnh hót lúc đó của nàng, nàng vẫn còn nhớ rất rõ. editor: bemeobosua. Nếu không phải kéo Hoàng Phủ Dật ra phối hợp với mình, cuối cùng e rằng đã bị tên hoàng đế ch/ó m/á không có phong độ đó ra lệnh kéo đi ché/m rồi!
"Rồi sau đó, tiệc trung thu, thi hội Cầu Ô Thước, tài ăn nói, thông minh tuyệt đỉnh, biết lợi dụng điểm yếu của Mộ Dung Song, khiến lời của nàng ta và Liễu Xương Ngạn mâu thuẫn. Cuối cùng để nàng ta tự đ/âm đầu vào chỗ ch/ết. Rõ ràng đã bắt được thóp của nàng, lại bị nàng châm chọc một phen. Ngâm thơ đối câu, có lẽ không bằng vị Vương phi của vị Chiến thần Vương gia ngàn năm trước, nhưng cũng có thể coi là tuyệt kỹ."
Hoàng Phủ Dật nhàn nhạt nói. Càng nói, sự nóng bỏng trong mắt hắn càng mãnh liệt.
Tô Cẩm Bình có chút không tự nhiên nhún vai, lên tiếng:
"Thật ra cũng chỉ là có chút tài ăn nói thôi. Ngâm thơ làm phú gì đó cũng không phải là giỏi lắm. Nếu đổi lại là Mộc Nguyệt Kỳ ở vị trí của ta, biểu hiện của nàng ta chưa chắc đã kém hơn ta!"
Nói xong, trong đầu nàng ta không khỏi hiện lên bóng dáng của vị Mai phi đó. Có lẽ nếu là người phụ nữ đó, cũng không làm kém hơn mình.