Hoàng Thượng Phắn Đi, Bổn Cung Chỉ Cướp Của - Chương 20 (2)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:11
Thấy sự kinh ngạc thoảng hiện trên gương mặt lãnh đạm, nàng nghiêng đầu hỏi: “Huynh…”. Đôi mắt say đắm như ánh trăng vẫn vô hồn, chẳng chiếu soi lên mặt nàng.
“Ta thấy huynh không nhìn thấy, sợ huynh đi rồi đ/âm đầu vào gốc cây mất!” Nàng đảo mắt, ng/hiến răng nghi/ến lợi cất lời, lấy làm bực tức vì hành vi của mình.
Khóe môi hắn khẽ giật giật, lạnh nhạt nói: “Không cần, đường này, ta đã quen rồi”.
“Nói nhiều lời nhảm nhí thế! Đừng có không biết tốt xấu!”
Nàng bĩu môi, xưa nay nàng chưa từng biết mình lại có một mặt trơ trẽn đến thế, tên này không cảm động thì thôi, còn hết lần này đến lần khác không nể mặt nàng!
Rồi sau đó là một khoảng lặng, hai người cứ thế bước đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gió lạnh buốt.
Đến cửa, bước chân Bách Lý Kinh Hồng dừng lại, muốn đẩy cửa. Nhưng rồi ngập ngừng, nàng vẫn chưa đi sao?
“Tay còn phải đưa ra trước một chút! Còn bảo đường quen rồi mà biết đi, đi đến cửa còn không đẩy được cửa của chính mình!” Tô Cẩm Bình lên tiếng với vẻ khinh bỉ.
Mặt hắn khẽ cứng lại, đẩy cửa bước vào, sải vài bước lớn, tai cũng vểnh lên cảm giác nàng đi theo sau.
“Huynh ở đây có th/uốc không?” Nàng nhìn quanh quất, đến cả một cái tủ cũng không có, khả năng có th/uốc dường như không lớn lắm.
Hắn đi đến bên ghế dài, ngồi xuống. Môi mỏng hé mở: “Trong phòng ngủ, dưới giường”.
Tô Cẩm Bình nghe xong liền đi về phía phòng ngủ của hắn, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Cô nương không biết nam nữ khác nhau sao?”
Đụng chạm đến hắn hết lần này đến lần khác thì thôi, còn vào phòng ngủ của hắn nữa.
“Thân thể của huynh ta cũng đã xem qua rồi, phòng ngủ có gì mà không được vào?” Chẳng hiểu sao, nàng cứ muốn trêu chọc hắn.
Quả nhiên, lời này vừa thốt ra, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng xuất hiện chút rạn nứt, trên gương mặt trắng như ngọc hiện lên chút ửng đỏ, nhưng rất nhạt, không nhìn kỹ thì không thấy rõ.
Nàng sải vài bước lớn vào, nhanh chóng lấy lọ thu/ốc ra, mở nắp, đưa lên mũi ngửi, liền có thể phân biệt được công dụng đại khái. Dù sao kiếp trước là s/át t/hủ, th/uốc chữa ngoại thương vẫn có thể nhận ra được.
Sau khi lấy được t/huốc ki/m sang, nàng đi đến bên bàn, đổ thuốc bột ra, đặt lên đầu ngón tay, định bôi lên mặt hắn, nhưng hắn lại hơi nghiêng đầu: “Ta tự mình làm”.
Tiếng kêu đau vang lên, trên mặt nàng mang vẻ tức giận rõ rệt.
“Ai bảo huynh không nghe lời!” Lực tay càng mạnh hơn chút, đầu ngón tay chạm vào mặt hắn, lạnh băng băng, rất dễ chịu. editor: bemeobosua. Hắn không còn giãy giụa nữa, mặc cho cảm giác xa lạ đó ập đến toàn thân, trái tim s/ắc n/họn như băng cũng dường như bị thứ gì đó làm tan chảy, ấm áp, giống như một giấc mơ.
Thấy hắn cuối cùng cũng ngoan ngoãn, động tác của nàng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, lải nhải dặn dò:
“V/ết thư/ơng trên mặt phải nhớ thay t/huốc có biết không? Tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng tốt nhất đừng chạm vào nước, nếu không lỡ bị hủy dung thì không hay đâu!”
Càng nói nàng càng cảm thấy mình giống như một bà tám, nàng bắt đầu trở nên lèm bèm từ khi nào vậy?
Đương nhiên, nàng cũng không nghe thấy hắn hồi đáp.
Nàng nghiến răng, bực bội cất lời: “Rốt cuộc huynh có nghe ta nói không?”
Thực ra khi hỏi, nàng cũng chẳng mong hắn sẽ đáp lời.
Nhưng bất ngờ thay, hắn lại mở lời, lạnh lùng, nhưng đã mang theo chút hơi thở đáng ra nên có của con người: “Có”.