Hoàng Thượng Phắn Đi, Bổn Cung Chỉ Cướp Của - Chương 89 (7)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:22
"Tiểu... tiểu thư, người cần bút làm gì?" Lúc nãy không phải rất vui vẻ đi nhận tiền sao? Bây giờ sắc mặt này lại khó coi đến mức này. Thật sự khiến nàng ấy cảm thấy vô cùng rợn người!
"Ta muốn viết thư cảnh cáo cho Hoàng Phủ Hoài Hàn!" Nàng ta bực bội đáp lại.
"Hả?" Cằm của Thiển Ức suýt chút nữa rơi xuống đất. Nàng ấy có một cảm giác muốn đưa tay ra sờ trán nàng ta, xem có phải bị sốt rồi không.
"Viết thư cảnh cáo cho Hoàng thượng?"
"Đúng vậy. Muội mau đi lấy bút đi, đừng nói nhiều lời nhảm nhí như vậy!" Nàng ta đã nhịn đủ lâu rồi. Bà nó, ngay cả tiền lương của Tô Cẩm Bình nàng ta cũng dám khấu trừ, bà đây sẽ liều mạng với các ngươi!
Thiển Ức vẫn còn có chút sợ hãi: "Tiểu thư, người thật sự muốn..."
"Muội có lấy hay không?" Nàng ta hung hăng nhìn nàng ấy.
Thiển Ức sợ đến tái mặt, chạy vội ra ngoài: "Tiểu thư, người đợi nô tỳ, nô tỳ đi ngay đây!"
Một lúc sau, Thiển Ức cầm một cây bút và vài tờ giấy xuất hiện trong phòng. Tô Cẩm Bình nhanh chóng nhận lấy, rồi cúi đầu cắm cúi viết.
Thiển Ức đổ mồ hôi lạnh, run rẩy đứng bên cạnh nhìn nàng ấy viết lia lịa. Đợi một lúc lâu, Tô Cẩm Bình cuối cùng cũng viết xong thư. Thiển Ức lên tiếng:
"Tiểu thư, người có thể cho nô tỳ xem lá thư này được không?" Hy vọng tiểu thư không viết gì quá liều mạng!
"Được thôi!" Nàng ấy đưa thư cho nàng ấy một cách dứt khoát, vẻ mặt thong dong tự tại.
Thiển Ức xem một lúc lâu, rồi quay đầu lại nói: "Tiểu thư, người viết chữ của nước nào vậy? Tại sao nô tỳ chỉ đọc được vài chữ? Hơn nữa còn toàn là chữ sai?"
Vẻ mặt Tô Cẩm Bình cứng đờ. À, nàng ấy quên mất rồi. Đây là thời cổ đại, nên dùng chữ phồn thể. editor: bemeobosua. Nhưng chữ phồn thể, nàng ấy biết vài chữ thì có biết vài chữ, nhưng lại không thể viết được một chữ nào. Phải làm sao đây?
"Thiển Ức, ta đọc, muội viết giúp ta được không?"
"À, được!"
Tô Cẩm Bình cầm lá thư vừa viết xong, vô cùng hào hứng đọc cho Thiển Ức nghe: "Cẩu Hàn! Bà đây cảnh cáo ngươi..." =))))
"Khụ khụ, khụ khụ..." Một tràng ho dữ dội. Thiển Ức cầm bút, vẻ mặt đưa đám nhìn nàng ấy: "Tiểu thư, chúng ta nhất định phải xưng hô với Hoàng thượng như vậy sao?" Cẩu Hàn?
"Hoàng đế c/hó m/á?" Tô Cẩm Bình liếc xéo nàng ấy, rồi nói tiếp: "Hoàng đế ch/ó m/á đã dùng mấy lần rồi, không có sáng tạo chút nào cả! Vẫn là Cẩu Hàn đi!"
Vị thị nữ nào đó dường như đã thấy cảnh tượng đáng sợ hai người cùng bị ch/ém đầu. Nàng ấy với vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu thư, xin người đấy, đổi từ khác đi! Dùng từ này, hai chúng ta sẽ ch/ết chắc!"
"Đồ nhát gan như chuột! Vậy thì viết là Tra Hàn!" Tô Cẩm Bình khinh bỉ liếc mắt một cái.
Tra Hàn? Tuy cũng rất liều mạng, nhưng dù sao cũng tốt hơn Cẩu Hàn nhiều, phải không? Thế là vị thị nữ nào đó run rẩy, viết hai chữ này xuống.
"Tra Hàn, bà đây cảnh cáo ngươi, nếu biết điều, thì lập tức trả lại tiền lương cho bà đây!" Một câu nói được đọc ra, ngh/iến răng nghi/ến lợi.
Khóe miệng Thiển Ức giật mạnh mấy cái, hai hàng nước mắt chảy dài. Nàng ấy lên tiếng: "Tiểu thư, chúng ta có thể bỏ ba chữ 'nếu biết điều' được không?"
Tô Cẩm Bình bực bội vẫy tay: "Tùy muội!" Thật vô dụng!
"Được rồi, còn nữa không?" Thiển Ức tiếp tục hỏi.
"Thánh nhân có nói, kẻ c/ướp của người khác, là c/ầm t/hú! Kẻ có tiền mà lại cướ/p của người khác, còn không bằng c/ầm t/hú!" Người phụ nữ nào đó vừa lắc đầu vừa đọc tiếp.
Thiển Ức mơ hồ hỏi: "Tiểu thư, vị thánh nhân nào nói câu này vậy, nô tỳ chưa từng nghe bao giờ?"
"Ta chính là thánh nhân, thánh nhân chính là ta! Viết ngay đi, nói nhảm nhiều thế làm gì!" Một tiếng gầm thét vang lên.