Hoàng Thượng Phắn Đi, Bổn Cung Chỉ Cướp Của - Chương 25 (2)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:11
Lời này vừa nói ra, Hoàng Phủ Dạ liền khựng lại, sau đó ngửa đầu cười lớn:
"Ha ha ha… Ai cũng nói Mộc Nguyệt Kỳ và Mộ Dung Song là song tuyệt của thiên hạ, thông minh tột đỉnh, còn Tô Cẩm Bình - đệ nhất mỹ nhân Đông Lăng, chỉ có nhan sắc mà không có học thức. Theo bổn vương thấy, Tiểu Cẩm Cẩm xứng đáng được gọi là thông tuệ vô song, hai người kia, e là chẳng bằng được nàng đâu!".
"Vương gia quá khen!".
Nàng chỉ nói bốn chữ rồi không nói thêm gì nữa, hôm nay nàng đã để lộ ra quá nhiều rồi! …
Vị nam nhân mặc y phục trắng lặng lẽ ngồi trước bàn, lắng nghe tiếng gió bên ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng lại có một vài cánh hoa lê theo gió bay vào phòng, mang theo không ít cái lạnh.
Ánh nến dần dần tàn, nhưng hắn vẫn ngồi thẳng, không chút động đậy. Lòng hồ vốn bình lặng của hắn lần đầu tiên xuất hiện chút bồn chồn. Cuối cùng… trong phòng tối đen như mực, ngọn nến đã tắt hẳn!
Đôi mắt say đắm tựa ánh trăng khép lại, khóe môi cũng bất giác cong lên một nụ cười tự giễu. Quả nhiên, chỉ là hứng thú nhất thời thôi sao?
Hắn mở mắt, đứng dậy, chầm chậm bước đến cửa, đóng lại. Khi đã quyết định lật đổ cả thiên hạ, nắm quyền sinh s/át, thì số mệnh đã định sẵn phải cô đ/ộc cả đời, vậy hà cớ gì lại tham cầu một chút hơi ấm ấy? Chỉ là nỗi sầu muộn nhàn nhạt trong lòng này, rốt cuộc là từ đâu mà ra?
… Sau sự cố ấy, cả hai im lặng mà uống rượu, không ai nói thêm lời nào nữa. Bỗng nhiên, Tô Cẩm Bình lên tiếng…
"Hoàng Phủ Dạ!". Nàng dốc một hơi cạn sạch bầu rượu, chất lỏng trong suốt chảy dọc theo khóe môi.
Hắn quay đầu lại, nhìn nàng dưới ánh trăng: "Sao vậy?".
Nhìn chất lỏng chảy dọc theo cổ nàng, luồn vào trong cổ áo, hắn chợt nhớ lại dáng vẻ của nàng vào đêm đó khi nàng muốn vu oan hắn quấy rối, bờ vai thơm tho một nửa lộ ra, làn da mịn màng như mỡ dê… Bụng dưới hắn căng chặt, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng, vội vàng quay đầu đi không dám nhìn nữa.
"Dù đại ân không cần nói lời cảm ơn, nhưng ân tình của Hoàng Phủ Dạ ngươi, Tô Cẩm Bình ta đã ghi nhớ. Nếu sau này ngươi gặp hoạn nạn, cho dù có là núi đ/ao biển lửa, ta cũng sẽ không ngần ngại mà xông vào!".
Đôi mắt phượng lấp lánh ánh sáng kiên định, toát ra một sức mạnh khiến người khác phải kiêng dè.
Hoàng Phủ Dạ sững người, sau đó thốt lên một cách bất cẩn: "Tiểu Cẩm Cẩm, nàng đang mong bổn vương gặp hoạn nạn sao?".
"Phải hay không thì trong lòng ngươi tự biết! Được rồi, ta thật sự có việc, đi đây!".
Nàng ném hũ rượu trong tay cho hắn, nhanh chóng trượt xuống theo mái hiên, hướng về phía Lê Viên mà đi. Qua giờ Tý, thì không còn là "tối mai" nữa, nàng không muốn thất hứa.
Hoàng Phủ Dạ nhìn bóng lưng nàng đi về phía Lê Viên, ngửa đầu uống một ngụm rượu, liền có rượu chảy ra dọc khóe môi. Hắn đưa tay lau đi vết rượu trên môi, Tiểu Cẩm Cẩm, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản nàng được, chỉ là một khi đã nhập cuộc, nàng sẽ rút lui bằng cách nào đây?
… Đến trước cửa căn phòng kia, vẻ mặt của Tô Cẩm Bình vô cùng khó coi! Nàng thấy cánh cửa đóng chặt, trong phòng tối đen như mực, rõ ràng là tên nam nhân kiêu ngạo kia đã trắng trợn phớt lờ lời nàng nói tối qua!
Cmn! Tốn công nàng còn vội vàng chạy đến! Nàng bước mấy bước lớn, "rầm" một tiếng, cánh cửa bị đạp đổ xuống:
"Tiểu Hồng Hồng ơi, ta đến rồi!".
Tiếng động lớn này đương nhiên đã kinh động đến người trong phòng, cái tên gọi kia lọt vào tai hắn — Tiểu Hồng Hồng? Khóe miệng hắn khẽ giật giật, nhưng cặp lông mày nhíu chặt lại không hề giãn ra:
"Ta đã ngủ rồi, cô nương hôm khác hãy đến đi". Giọng nói lạnh lùng cao ngạo, không vướng bụi trần.
"Ngủ rồi thì bò dậy đi! Lão nương đường sá xa xôi đến thăm huynh, huynh lại nỡ lòng nào ngủ ư? Tự giác mặc quần áo rồi đi ra, nếu không ta sẽ đi vào đó, nếu nhìn thấy gì không nên nhìn, hừ hừ, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu!".
Nói đến chuyện không nên nhìn, mặt nàng lập tức đỏ bừng, hình như những gì nên nhìn và không nên nhìn, nàng đã thấy hết rồi.
Lời này vừa dứt, bên trong lại không có hồi đáp. Chờ mãi, cũng không nghe thấy hắn trả lời, nàng vội vã bước mấy bước lớn đến cửa, đẩy ra:
"Ngươi có sao không?".