Hôn Nhân Khẩn Cấp - Chương 176
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:14
Bức tường áo giáp anh xây dựng từ nhỏ đối với cô chỉ như hư vô, giống như tối nay anh chỉ nhận được một địa chỉ quán bar mà đã vứt bỏ lịch trình sắp cất cánh.
Lại dường như có tiếng nói khác, được thôi, Tỉnh Ngôn… được thôi.
Những gì em muốn vốn dĩ đều nên có được.
Ai bảo em là Lục Tỉnh Ngôn.
Vì em từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, em không sai, sai là ở anh.
Là anh ti tiện bẩn thỉu, là anh chưa bao giờ thành thật, những gì em muốn có, những gì em tưởng, rốt cuộc thì có gì sai?
…
Mục Thời Xuyên cuối cùng cũng đầu hàng. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Tỉnh Ngôn, kéo cô đứng dậy khỏi sofa.
Cơ thể Mục Thời Xuyên rất nóng. Vừa nãy anh nói muốn đi tắm, Lục Tỉnh Ngôn đoán anh có thể muốn tắm nước lạnh, nhưng bây giờ cả người cô lại treo trên người anh, môi cô cũng trở lại môi anh, xem ra không cần nữa rồi.
Lục Tỉnh Ngôn vòng tay ôm lấy anh, như một con thú nhỏ vồ vập hôn lên cằm anh. Mục Thời Xuyên ôm cô đi về phía phòng ngủ trong căn hộ, thỉnh thoảng đáp lại vài nụ hôn vòi vĩnh không theo quy luật nào của cô, cuối cùng đặt cô lên giường trong phòng ngủ.
Trên đường đi, Lục Tỉnh Ngôn đã cởi sạch cúc áo sơ mi của anh. Không hiểu sao, việc khiến Mục Thời Xuyên, người vốn luôn đứng đắn nghiêm túc, trở nên lộn xộn rối bời lại là điều duy nhất Lục Tỉnh Ngôn muốn làm vào lúc này.
Mục Thời Xuyên có chút bất lực nhìn chiếc áo sơ mi trước n.g.ự.c mình nhăn nhúm theo động tác đặt cô xuống.
Lục Tỉnh Ngôn kéo vạt áo sơ mi của anh, khoảnh khắc này lại đang nghĩ rằng hình như anh không mang hành lý.
Thế là cô rất dễ tính, chu đáo và có trách nhiệm ngẩng đầu nhìn anh: “Em mua cho anh cái mới…”
Lời cô chưa kịp nói hết, bởi vì Mục Thời Xuyên gần như lập tức cúi đầu, nâng khuôn mặt cô lên và đứng bên giường hôn cô.
Lần này Lục Tỉnh Ngôn hoàn toàn không bị kiềm chế, cô đút hai tay vào trong vạt áo sơ mi, vòng qua eo Mục Thời Xuyên mà sờ loạn.
Sờ đằng sau rồi sờ đằng trước, sờ bên dưới rồi sờ bên trên.
Hì hì.
Còn có cả cơ bụng nữa chứ.
Lục Tỉnh Ngôn hận không thể lập tức lật người xuống giường tìm điện thoại chụp một tấm ảnh cơ bụng Mục Thời Xuyên lúc này gửi cho cô bạn thân Lý Thi Doãn xem nữa.
Không uổng công đến đây chút nào, không uổng công.
Lục Tỉnh Ngôn mơ màng nghĩ.
Mục Thời Xuyên không biết từ lúc nào đã cởi áo sơ mi của mình ra, vứt trên tấm thảm cạnh giường. Lục Tỉnh Ngôn càng được đằng chân lân đằng đầu, vươn tay sờ dây lưng anh, nhưng bị Mục Thời Xuyên nắm chặt hai tay giơ qua đầu, đè xuống chiếc giường trắng muốt phía sau.
…
Lần đột phá đầu tiên diễn ra không mấy thuận lợi, Lục Tỉnh Ngôn đỏ mũi nhíu mày. Nếu không phải bị ghì chặt đến chết, cô hận không thể lùi xa đến nơi không bị nhiệt độ cơ thể Mục Thời Xuyên làm bỏng.
Tình trạng của Mục Thời Xuyên cũng không tốt hơn là bao. Anh, người vốn được ca ngợi là thiên tài, vậy mà lại gặp khó khăn trong "nghệ thuật làm người" nhỏ bé này. Trán anh lấm tấm mồ hôi do hơi ấm trong phòng. Lúc này, Lục Tỉnh Ngôn đã không dám hôn anh trêu chọc nữa, sợ rằng sẽ khiến anh mất kiểm soát.
Nhưng rất nhanh sau đó, Mục Thời Xuyên đã tìm ra bí quyết.
Ai cũng biết, Mục Thời Xuyên là người học vật lý.
Trong trường hợp hai bộ phận không khớp, làm thế nào để giải quyết thì không ai hiểu rõ hơn Giáo sư Mục.
Mục Thời Xuyên cúi người xuống trước ánh mắt mơ màng của Lục Tỉnh Ngôn, nhẹ nhàng mút dọc theo vành tai cô. Hơi ấm nhỏ bé đó thậm chí còn từng chút một phác họa hình dáng tai cô, anh thậm chí còn khẽ cắn vành tai cô bằng răng.
Lục Tỉnh Ngôn không biết đàn ông trên giường nên như thế nào.
Nhưng đây chắc hẳn là dịu dàng rồi.
Đúng vậy, dịu dàng.
Cái từ có vẻ hoàn toàn không liên quan đến Mục Thời Xuyên này, quả thực lại là phong cách của Mục Thời Xuyên trong chuyện này.
Cảm nhận Lục Tỉnh Ngôn dần thả lỏng, anh trìu mến hôn lên làn da sau tai cô, rồi nói với cô: “Tỉnh Ngôn, nhắm mắt lại.”
Lục Tỉnh Ngôn không hiểu vì sao anh lại bảo cô nhắm mắt, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo. Tuy nhiên, đòn tấn công mạnh mẽ mà cô nghĩ tới đã không đến. Một cảm giác mềm mại áp sát nơi yếu mềm nhất của cô, Lục Tỉnh Ngôn gần như lập tức như bị một dòng điện xẹt qua, suýt chút nữa bật tiếng kêu.
Cô mở mắt, trong mắt tràn ngập những giọt nước mắt sinh lý đột nhiên trào ra, ngơ ngác nhìn bóng dáng mờ ảo của anh.
Thảo nào anh bảo cô nhắm mắt…
Mục Thời Xuyên, anh quá đáng quá…
Anh chỉ là không muốn Lục Tỉnh Ngôn nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này.
Quá hoang đường rồi.
Chỉ có thể chạm vào những sợi tóc, đôi tay đan chặt mười ngón, đôi môi sưng đỏ…
Thực ra sau này Lục Tỉnh Ngôn không có ấn tượng gì quá rõ ràng về đêm đó, chỉ nhớ rằng chồng cô, Mục Thời Xuyên, thực ra không phải là một người lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Cô dường như đã tìm lại được thiếu niên năm xưa, trong khoảng giữa mơ và tỉnh.
Đương nhiên cô nhớ rõ ngày hôm sau đã ra ngoài mua cho anh một chiếc áo sơ mi mới, cũng nhớ vào đêm giao thừa năm đó, cô đã tự tay cởi chiếc áo sơ mi đó ra một lần nữa và vứt trên tấm thảm cạnh giường.
…
Thật vậy, trong cuộc hôn nhân không mấy dài lâu đó, Mục Thời Xuyên luôn có những khoảnh khắc khiến Lục Tỉnh Ngôn nảy sinh ý định thoái lui.