Hôn Nhân Khẩn Cấp - Chương 49
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:58
Lại còn lấy cô làm cớ, cũng không sợ làm hư đứa con gái đỡ đầu của cô.
Mặc dù nghĩ vậy, cô vẫn cởi giày cao gót, nhấn ga lao đi.
…
Khi Lục Tỉnh Ngôn đến quán bar, cô vẫn mặc chiếc váy đó, giày cao gót đã được thay bằng bốt từ trong xe, tóc cũng được cô tháo ra, tiện tay buộc thành kiểu đuôi ngựa cao buông sau lưng.
Xuống khỏi chiếc siêu xe, mấy nam sinh trẻ tuổi đang tụ tập hút thuốc trước cửa quán bar huýt sáo trêu cô.
Lục Tỉnh Ngôn xách túi vắt sau lưng, đóng cửa xe, ngón trỏ đặt lên thái dương, nhướng mày làm động tác “yes” (chữ V) về phía nam sinh vừa huýt sáo.
Khiến đám sinh viên kia càng ồn ào hơn.
Mặc xác cái hình tượng phụ nữ đã có chồng đoan trang tao nhã c.h.ế.t tiệt, cô tự do rồi.
Lục Tỉnh Ngôn bước đi trên đôi bốt da đen của mình, ánh đèn trước cửa quán bar phản chiếu những vệt sáng kỳ lạ mà gợi cảm trên đôi vai trần của cô.
Cô vừa bước vào, Lý Thi Doãn đang ngồi ở quầy bar uống sữa chờ cô là người đầu tiên nhìn thấy cô, lập tức nhảy khỏi ghế lao về phía cô, rồi ghé sát tai cô gào thật to: “Chào mừng trở lại! Tỉnh Ngôn!”
Trở lại đâu? Đương nhiên là trở lại thế giới hoa lệ có thể phóng túng vui chơi này, trở lại cõi nhân gian cho phép cô tự do đến đi.
Lục Tỉnh Ngôn bật cười, đưa tay đỡ cô bạn một cái, rồi kéo cô bạn đi vào trong.
Trong phòng bao, cô nhìn quanh, đều là những “đàn em” ngổ ngáo từng theo Lục Tỉnh Ngôn tung hoành khắp trường cấp ba Ngọc Trạch năm xưa. Lục Tỉnh Ngôn nhìn thấy bọn họ, khóe trán giật giật, thật sự không nhịn được, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Lý Thi Doãn.
Lý Thi Doãn lại lờ đi, gõ ly rượu xuống bàn: “Lục Tỉnh Ngôn! Mặc kệ Mục Thời Xuyên c.h.ế.t tiệt đó đi! Cuối cùng cậu cũng đá được anh ta rồi! Hai năm trời đấy!”
Bà bầu đa sầu đa cảm nói rồi lại khóc òa lên: “Cậu thế mà lại kéo dài hai năm mới ly hôn ư ư ư ư ư Tỉnh Ngôn của chúng ta thật thảm quá đi mất.”
Lục Tỉnh Ngôn im lặng hai giây, mới nâng ly rượu lên, đảo một vòng quanh đám bạn chí cốt trong phòng, rồi sảng khoái uống cạn.
Chỉ là khi đặt ly xuống mới an ủi Lý Thi Doãn: “Thôi được rồi, đừng khóc nữa, đâu phải hai năm vô ích, chẳng phải năm nay kiếm được sáu trăm triệu đó sao, không hòa hợp với Mục Thời Xuyên thì cũng không thể không hòa hợp với tiền chứ…”
Lý Thi Doãn vẫn mắt đỏ hoe nhìn cô, cứ như người kết hôn với Mục Thời Xuyên là cô ấy vậy.
Lục Tỉnh Ngôn chỉ đành ôm lấy cô ấy vỗ về: “Được rồi, được rồi, đây không phải là kiếm tiền sữa cho con gái chúng ta sao! Nuôi con đắt đỏ thế mà! Lục Vân Lãng là một con 'thú nuốt vàng' rồi, giờ trong bụng cậu còn một đứa nữa… chỉ có thể vắt kiệt thêm từ nhà họ Mục thôi…”
Từ Phàm bên cạnh: “…”
Cũng không cần coi chúng tôi là người c.h.ế.t mà nói chứ.
…
Dỗ dành Lý Thi Doãn xong, Lục Tỉnh Ngôn lần lượt hàn huyên với từng người bạn, cuối cùng khi đến Từ Phàm, cô đã hơi ngà ngà say, hai má ửng hồng nhè nhẹ, trông càng thêm rực rỡ.
Từ Phàm nâng ly, nhẹ nhàng cụng với cô, mỉm cười: “Chúc mừng.”
Anh thật lòng chúc mừng cô, chúc mừng cô thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc đó, chúc cô được ôm ấp quá khứ và tương lai tươi sáng.
Không phải với tâm trạng vui mừng trên nỗi bất hạnh của người mình ngưỡng mộ, mà chỉ đơn thuần là vui cho người con gái mà anh đã từng thích.
Lục Tỉnh Ngôn cong cong đôi mắt, nhẹ giọng nói với anh: “Cảm ơn.”
Cô hiểu được tấm lòng chân thành mà anh trao, cũng cảm ơn bó hoa hướng dương đó, cô biết ơn mọi người đã mang ánh sáng đến cho cô.
Từ Phàm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy thì, hai năm đó… thực sự chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại bình thường sao?”
Lục Tỉnh Ngôn im lặng một lát, nhìn những vầng sáng kỳ lạ đủ màu sắc trên tường, nhớ lại quá khứ liên quan đến người đàn ông đó, cuối cùng thành thật nói.
“Ban đầu thì không… nhưng sau này thì có.”
Cô lắc lư ly chất lỏng lấp lánh trong tay, nhẹ giọng nói: “Từ khoảnh khắc tôi đề nghị ly hôn với anh ta, tôi đã chỉ xem đó là một cuộc trao đổi lợi ích. Nếu anh ta có thể, vậy tôi cũng có thể.”
Từ Phàm không nói gì, chỉ là hàng lông mày khẽ nhíu lại không che giấu được sự chua xót trong lòng anh.
Người phụ nữ trẻ khẽ cười khổ: “Ít nhất tôi không thể để mẹ tôi lo lắng lần thứ hai vì tôi, tôi đã chọn sai chồng, tôi không thể chọn sai đối tác. Bà ấy đã gánh vác rất nhiều áp lực vì tôi, giao Tập đoàn Phi Việt cho tôi, bất kể phải trả giá thế nào, tôi cũng phải để bà ấy yên lòng.”
Từ Phàm đặt tay lên vai Lục Tỉnh Ngôn, chỉ một cái chạm nhẹ, như một sự truyền tải sức mạnh, lại như một lời an ủi.
Anh an ủi: “Cậu đã làm rất tốt.”
Lục Tỉnh Ngôn nghiêng đầu, dường như nhớ lại quãng thời gian hỗn loạn đó, nhớ lại khi cô sinh Vân Lãng, nhận lấy Phi Việt, ép mình từng chút một buông bỏ.
Giờ nghĩ lại, lại như một ký ức quá đỗi xa xưa.
Thời gian là một ranh giới, chia cắt tất cả yêu và hận.
Giữa tiếng cười nói vui vẻ và sự bầu bạn ấm áp của bạn bè, Lục Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng có thể xua tan hoàn toàn bóng tối đó, và cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu tự hào, nâng ly chúc mừng Từ Phàm.
Cô cười nói.
“Đó là đương nhiên, tôi là Lục Tỉnh Ngôn mà.”
…
--- Chương 21 ---