Hôn Quân Si Tình - Chương 106: Hôn Quân Si Tình
Cập nhật lúc: 06/09/2025 02:43
Lý Phù Dao dang rộng tay duy trì tư thế, cười đến cong mắt: “Còn gì nữa?”
“Còn phải khen ngươi nhiều một chút.” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt thanh minh mà thản đãng: “Ngươi rất tốt, dù ta mất đi bao nhiêu lần ký ức, đều sẽ yêu ngươi.”
Lý Phù Dao đỏ cả tai: “Còn gì nữa?”
“Còn có…còn có cái cuối cùng. Trong giấy nói cái này rất quan trọng.” Đồ Linh Trâm suy tư rất lâu, mới nhin thẳng mắt hắn, cực kỳ trịnh trọng nói: “Ta còn muốn ngồi trên kiệu, để ngươi ôm ta xuống, bước qua chậu than…sau đó, sinh hài tử cho ngươi.”
“A Trâm.” Ánh mắt Lý Phù Dao cảm động lệ quang, hắn đỏ mặt ôm nàng, lại trầm thấp hô hoán tên nàng: “Ngốc này, lời này phải là ta nói với nàng mới đúng,”
Hắn thơm lên trán nàng, cầm tay nàng, tâm tình cuồn cuộn, lúc này mới thâm tình mà trịnh trọng nói: “A Trâm, ta muốn trước khi ngủ đều có thể hôn nàng, muốn mở mắt có thể nhìn thấy nàng, ra cửa cũng phải cầm tay nàng dắt đi…Ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, vậy chỉ còn lại chuyện thành thân.”
“Nàng nguyện ý, gả cho ta không?”
Luc nay, pháo hoa nở rộ. Trong chốc lát, thời gian như ngưng đọng, gió nhẹ dừng, huyên náo như xa dần, phảng phất thế giới chỉ còn hai người họ.
Lý Phù Dao ba phần thấp thỏm bảy phần chờ đợi. Hắn nhìn nàng thật sâu, như muốn khắc nàng vào linh hồn, đưa cả hai làm một.
Đồ Linh Trâm nghĩ thầm: Khung cảnh lúc này, không ai có thể cự tuyệt nam nhân này.
“…Nguyện ý.” Nàng nói.
Đồ Linh Trâm khôi phục ký ức rất nhanh, đều nhờ cả vào Lý Phù Dao.
Đồ Linh Trâm vốn ý chí mạnh mẽ, lại thêm Lý Phù Dao không ngại phiền dẫn nàng đi khắp từng góc Trường An, giúp nàng tìm lại lần lượt từng chuyện cũ, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, nàng căn bản đã không còn tái bệnh.
Tháng Ba, bọn họ cùng thuộc hạ đến Dương Châu, thưởng thức cảnh đẹp Giang Nam; tháng Sáu lại đi du thuyền Tây Hồ; tháng Chín lại đến phía Bắc Sóc Châu trải tránh nắng; tháng Mười tung hoành Nam Bắc, trải qua cả ngàn dặm cẩm tú sơn hà, cuối cùng định cư ở Lạc Dương.
Tháng 11 bọn hắn ở Lạc Dương xây nên một sơn trang Tiêu Dao.
Tháng 12, Phù Dao công tử của Tiêu Dao sơn trang sắp cùng A Trâm cô nương thành thân rồi.
Đêm nay, Đồ Linh Trâm mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ nàng biến thành một nam nhân cao tám thước trên lưng ngựa, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt trong sáng, một thân hỉ phục, phía sau là kiệu hoa.
Đồ Linh Trâm hoang mang: “Sao ta lại biến thành nam nhân rồi?”
Ô Nha một bên nói: “Ngài nói gì vậy chứ chủ công. Sao đột nhiên lại hoài nghi giới tính của chính mình chứ?”
Đồ Linh Trâm lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức quay đầu nhìn về phía kiệu hoa, mờ mịt nói: “Bên trong kiệu là ai?”
“Phu nhân của chủ công.”
“Phu nhân của chủ công là ai?”
« Chủ công chẳng lẽ lại mất ký ức rồi ? » Ô Nha liếc nhìn hắn, kỳ quái nói : « Phu nhân ngài chính là tiền nữ Đế, Lý Thị Phù Dao. »
Tiền nữ đế…Phù Dao ?
Đồ Linh Trâm suýt chút nữa phụt máu,sau chấn động lại có chút vui mừng. Mặc dù mới đầu cảm thấy lạ lạ nhưng A Trâm yêu thương nhất là Lý Phù Dao mà, hai người có trải qua chuyện gì vẫn bên nhau, may mắn thay !
Đến sơn trang, Đồ Linh Trâm vươn mình xuống ngựa, đón lấy cung tên từ Ô Nha, mũi tên xuyên không cảm tạ trời cao xe duyên, thiên địa tác hợp.
Ba mũi tên định càn khôn, xung quanh là tiếng vỗ tay reo hò, pháo trúc cộng hưởng, âm thanh của khách môn nháo nhào : « Đồ công tử, còn không mau đỡ nương tử xuống kiệu ! »
Đồ Linh Trâm cười ngây ngô một tiếng, tâm tình thấp thỏm bước lên trước, nhẹ nhàng vén rèm nhìn, chỉ thầy bên trong một vóc người cao gầy, hồng trang mỹ nhân. Mỹ nhân mắt phượng mày ngài, đôi môi mỉm cười.
Mỹ nhân ngước mắt nhìn hắn, mắt như thu thủy, uyển chuyển lưu quang.
Đồ Linh Trâm sững sờ nhìn lại, cảm thấy môi lưỡi khô khan.
Tân khách xung quanh lại ồn ào : « Đồ lang, ngươi còn lề mề cái gì, mau ôm nương tử vào động phòng a ! »
Mỹ nhân tay ngọc nắn váy, từ từ khom người, nàng nhìn Đồ Linh Trâm, mở hai tay cười đến rạng rỡ vạn phần : « Phu quân, ôm ta. »
Đồ Linh Trâm cảm thấy mũi có chút ngứa ngứa, hắn cong eo, hướng cơ thể kiện tráng về phía nàng, nhẹ nhàng ôm lấy mỹ nhân, hướng về sơn trang đang trải thảm đỏ.
Một đường reo hò cũng tiếng vỗ tay như thủy triều truyền đến, một đường hoa như mưa, đẹp, rất đẹp , náo, vô cùng náo nhiệt !
Đến tân phòng, một tiểu cô nương mặc y phục minh hoàng không biết từ đâu nhảy đến, chớp mắt nói với Đồ Linh Trâm : « Anh rể , ngươi phải cực kỳ yêu thương A Tỷ, không được yêu nữ nhân khác nữa ! Nếu ngươi dám phụ lại nàng ấy, trẫm liền không tha cho cả nhà ngươi ! »
Đồ Linh Trâm nhìn vị cô nương mặt bánh bao non nớt trước mặt, một lúc sau mới bừng tỉnh : « Phù Sơ ? »