Huyền Học: Ba Lá Bùa Mua Chồng - Chương 297: Trận Chiến Chuột - Người Đầy Thú Vị
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:04
Tại một biệt thự sang trọng ở ngoại ô Đế Kinh.
Trình Kỳ ngồi trong căn phòng chất đầy bảo vật, chậm rãi lau chiếc bình cổ vừa mới thu được. Trong lòng, hắn vẫn đang suy tính cách bắt lại phần hồn còn lại của Diêu Cửu Nhi.
Mấy ngày nay, hắn đã phái nhiều nhóm người ra ngoài. Tuy đã xác định được nơi ở của Trình Nghiên Thu và những người khác, nhưng nơi đó lại có hệ thống an ninh quá tốt. Người của hắn đi vòng quanh mãi mà vẫn không thể vào được.
Còn Diêu Thiên Vũ dạo này không hiểu sao lại thúc giục hắn liên tục, khiến hắn càng lúc càng bứt rứt. Giờ đây, chỉ có cách trốn vào phòng chứa bảo vật, lau chùi những món đồ yêu thích, hắn mới tìm được chút bình yên.
Hay là... hắn nên chấp nhận điều kiện của Diêu lão phu nhân, trả lại hồn phách cho cháu gái bà ta? Ý nghĩ vừa nhen nhóm đã bị hắn dập tắt ngay. Không, không được! Nếu hắn đồng ý, lão già Trình Nghiên Thu kia chẳng phải sẽ cười vào mặt hắn sao? Hơn nữa, làm vậy thì hắn còn cách nào phân thắng bại với lão ta?
Càng nghĩ càng rối, ngay cả việc lau bảo vật cũng không giúp hắn tĩnh tâm được nữa. Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
"Cốc – cốc – cốc."
"Chờ một chút!" Trình Kỳ quát lên đầy bực dọc, đứng dậy.
"Cốc – cốc – cốc."
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Trình Kỳ nhíu mày, đặt chiếc bình cổ xuống bàn, giận dữ bước đến mở cửa. "Ầm!" Cánh cửa bật mở.
"Ta đã nói, khi ta ở trong phòng này, không có việc quan trọng thì đừng làm phiền, nếu không—" Lời nói của hắn dừng lại, bởi bên ngoài chẳng có một bóng người.
"Hả?" Trình Kỳ đứng đó, mắt đảo quanh sân. Cả khu vườn im lặng, chỉ vài chiếc lá bị gió cuốn bay từ nơi này sang nơi khác. Không một bóng người.
Chẳng lẽ hắn quá căng thẳng nên nghe nhầm? Trình Kỳ đưa tay dụi tai, ngước nhìn trời. Đúng lúc đó, hắn cảm thấy có thứ gì đó chạy qua chân mình. Hắn cúi xuống, thấy một chú chuột hamster màu vàng đang chui vào phòng.
"Này! Con gì đây? Ai nuôi thứ này mà để nó chạy vào sân của ta?" Trình Kỳ nhăn mặt, lẩm bẩm, định quay vào đuổi nó đi. Nhưng con chuột nhỏ đã nhanh nhẹn leo lên bàn, hướng thẳng đến chiếc bình cổ.
"Ê – ê – đồ xấu xa! Đừng đụng vào bảo vật của ta!" Vừa nãy còn thong thả, giờ hắn hét lên, lao về phía chú chuột. Tiếng hét khiến chú chuột giật mình, quay đầu nhìn hắn rồi "chít chít" kêu lên, bỏ chạy nhanh hơn.
"Ê – ê – dừng lại!" Trình Kỳ sợ nó làm đổ chiếc bình, hét liên tục, giơ tay ra định bắt. Nhưng hắn quên mất rằng mình có thể nhấc chiếc bình đi chỗ khác. Thế là, một người và một chuột bắt đầu cuộc rượt đuổi trên bàn.
Chỉ vài phút sau, "rầm!" Chiếc bình rơi xuống đất, vỡ tan. Cả người lẫn chuột đều đứng hình. Hai triệu tệ, biến mất chỉ trong nháy mắt!
Sau vài giây im lặng, Trình Kỳ gào lên: "A—! Ta sẽ g.i.ế.c mày, con chuột c.h.ế.t tiệt!" Hắn lao vào đuổi bắt dữ dội hơn. Chú chuột cũng không chịu thua, luồn lách khắp phòng, vừa chạy vừa "chít chít" như đang biện minh: nó không phải chuột xấu, nó là hamster dễ thương!
Cuộc rượt đuổi càng lúc càng hỗn loạn, tiếng đồ gốm vỡ lảnh tanh, tiếng rên rỉ của lão già. Mộ Dao Quang dựa cửa, nhìn cảnh tượng ấy lắc đầu, tặc lưỡi: "Diêu Cửu Nhi biến thành hamster mà cũng hung dữ thật. Gia tài sư thúc này sắp bay màu rồi."
Dù sao, Trình Kỳ cũng đã già. Khi thấy bảo vật của mình vỡ hết, hắn tức đến nghẹn họng, thở hổn hển. Nếu biết ai nuôi con chuột này, hắn sẽ lột da kẻ đó ngâm rượu!
Đúng lúc hắn mệt lả, chú chuột cũng dừng lại. Hai bên nhìn nhau chằm chằm.
"Vỗ tay – vỗ tay – vỗ tay." Tiếng vỗ tay vang lên từ cửa. Trình Kỳ quay đầu, thấy một cô gái xinh đẹp đứng đó. Cô cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng ngày trước giờ đã nở nụ cười.
Hắn nhận ra cô ta — Mộ Dao Quang, đệ tử duy nhất của Trình Nghiên Thu.
"Làm sao cô vào được đây?" Trình Kỳ lạnh giọng hỏi.
Mộ Dao Quang chớp mắt, nhìn xuống chân mình rồi ngẩng lên, nghiêm túc đáp: "Đi bộ vào."
"..."
Trình Kỳ tắc lưỡi, chỉ tay xuống chú chuột: "Con chuột này là của cô?"
"Không phải!" Cô lắc đầu dứt khoát.
"Không phải?" Hắn không tin, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
"Thật không phải. Người trong huyền môn không nói dối." Mộ Dao Quang ánh mắt thành khẩn. Hắn nói là chuột, nhưng đây là hamster, không phải của cô.
"Dù có phải hay không, cô xuất hiện ở đây, đồ cổ của ta vỡ hết, cô phải đền!" Trình Kỳ nheo mắt, nghĩ ra cách đòi bồi thường.
"Tôi đền ư?" Cô nhướng mày, chỉ vào vị trí của mình — đứng ngoài cửa. "Tôi chưa vào phòng."
"Cô nói không vào là không vào sao?" Trình Kỳ cười gian xảo. "Ta nói cô vào, là cô đã vào!"
Đây là lãnh địa của hắn, cô không có quyền phản bác.
"Thôi được." Mộ Dao Quang thở dài, lấy điện thoại ra.
Trình Kỳ mắt sáng rực, tưởng cô chuẩn bị chuyển tiền. Đệ tử của Trình Nghiên Thu giàu thế sao? Cả phòng đồ cổ này trị giá hơn một tỷ, hắn sẽ đòi ba tỷ cho thoả lòng!
Hắn há miệng định nói, nhưng cô ta đã lên tiếng: "Alo, 110 phải không? Tôi muốn báo cảnh sát!"