Huyền Học: Ba Lá Bùa Mua Chồng - Chương 33: Cô Ấy Là Vợ Tôi
Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:35
Khách sạn mà Tô Giản đặt nằm cách đồn cảnh sát không xa, chỉ khoảng mười phút đi bộ.
Suốt quãng đường, Mộ Dao Quang luôn đi phía sau Tô Giản, giữ khoảng cách khoảng ba mét.
Lúc đầu, Tô Giản không hiểu ý cô, còn dừng lại đợi. Nhưng mỗi lần anh dừng, cô cũng dừng theo. Chỉ khi thấy anh đứng yên chờ, cô mới chậm rãi bước từng bước như ốc sên, tốc độ chẳng khác gì tại chỗ. Sau hai lần như vậy, cuối cùng anh cũng hiểu ra ý cô, không nhịn được bật cười.
"Nếu em sợ làm anh ngửi thấy mùi, thì hãy đi nhanh lên, tắm rửa sớm cho hết mùi chẳng phải tốt hơn sao?"
"Ừ, anh nói có lý." Mộ Dao Quang gật đầu đồng ý, "Vậy nên, anh chạy nhanh đi, em theo kịp mà."
Tô Giản cảm thấy mình bó tay trước cô, cũng không đợi nữa mà bước những bước dài. Quả nhiên như lời cô nói, dù anh bước rộng hơn, cô vẫn giữ khoảng cách ba mét phía sau, không để bị bỏ xa dù chỉ một chút.
Tuy nhiên, khi vào đến khách sạn, Tô Giản bước vào dễ dàng, còn cô lại bị nhân viên lễ tân chặn lại.
"Xin chào cô, chỗ này có lẽ không tiện cho cô vào." Nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng cánh tay giơ ra chặn trước mặt cô, không nhân nhượng. Bảo vệ đứng gần đó cũng sẵn sàng hỗ trợ nếu cần.
"Người đi trước là chồng em, em đi cùng anh ấy." Mộ Dao Quang cũng hiểu rõ lý do mình bị chặn, liền chỉ tay về phía Tô Giản đã vào trong, gọi to: "Anh ơi…"
Cô ta vì muốn vào khách sạn mà bất chấp thủ đoạn, thậm chí còn nhận bừa chồng người khác? Nhân viên lễ tân thầm chê bai hành động này, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp.
Đúng lúc Mộ Dao Quang gọi "anh ơi", một người đàn ông béo đi ngang qua phía sau nhân viên. Hắn nhìn cô gái, hỏi: "Cô bé đang gọi tôi?"
Cô gái này trông bẩn thỉu, bốc mùi, hoàn toàn không hợp với nơi này, nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp hiếm có. Nếu tắm rửa sạch sẽ, chắc chẳng thua kém ngôi sao nào. Hôm nay hắn gặp vận đào hoa rồi chăng?
"Ấn Đường hẹp, râu dày, lông mày thưa, miệng lại rộng, quan trọng là da thịt dày, một năm nữa cũng không có vận đào hoa." Mộ Dao Quang liếc nhìn hắn, nói bình thản.
Người đàn ông béo sửng sốt. Cô ta đang chửi mình sao? Hắn có nên chửi lại không? Nhưng nếu chửi lại, liệu có khiến mình trở thành kẻ hẹp hòi?
Trong lúc người đàn ông béo còn đang phân vân, một giọng nói ấm áp và truyền cảm vang lên phía sau: "Xin lỗi, cô ấy là vợ tôi."
Vợ hắn?
Không chỉ người đàn ông béo, mà cả nhân viên lễ tân luôn giữ nụ cười chuyên nghiệp cũng há hốc miệng kinh ngạc.
Đây đúng là hoa hồng cắm vào bãi phân bò! Rõ ràng anh ta là hoa hồng, còn người phụ nữ bẩn thỉu kia là bãi phân.
Mộ Dao Quang cũng ngây người. Vợ anh ấy sao?
Hí hí, cô thích cách gọi này.
Không được, Mộ Dao Quang, phải giữ bình tĩnh, không thể để người khác thấy mình cười ngốc nghếch! Tay buông thõng bên hông bỗng bấu chặt vào đùi.
Xoẹt—
Dùng lực quá mạnh, suýt nữa khiến nước mắt trào ra.
"Xin chào, cô ấy có thể vào được chưa?" Tô Giản lịch sự hỏi nhân viên đang chặn Mộ Dao Quang.
"Ừ ừ, được, tất nhiên rồi!" Nhân viên đỏ mặt vì ánh mắt của anh, tim đập thình thịch.
Người đàn ông này đẹp trai quá!
Sau khi thầm cảm thán, cô lại nhìn người phụ nữ bị mình chặn. Cô ta tích bao nhiêu đời phúc đức mới lấy được người chồng điển trai, lịch lãm như vậy?
Ghen tị, thực sự ghen tị.
Mộ Dao Quang lịch sự nói lời cảm ơn rồi bước về phía Tô Giản. Khi đi ngang qua người đàn ông béo, cô dừng lại, nói: "Một cái bụng phá hủy tất cả, bao gồm cả tướng mặt của anh. Giảm cân đi, một năm sau vận đào hoa sẽ đến."
"…"
Người đàn ông béo chớp mắt. Cô bé này chẳng lẽ là thầy bói? Hắn lại nhìn Tô Giản, ánh mắt như muốn nói: "Anh bạn, lấy phải một cô vợ bẩn thỉu hay bói toán, khổ thân anh."
Sau một hồi lộn xộn, vốn chỉ mất mười mấy phút để tắm, nhưng phải nửa tiếng sau mới thực hiện được.
Tô Giản đưa cô vào phòng rồi lại mở cửa đi ra.
Mộ Dao Quang lao vào phòng tắm, kỳ cọ khắp người.
Vừa tắm, cô lại nhớ đến câu nói của anh ở đại sảnh: "Cô ấy là vợ tôi."
Vợ anh ấy, hí hí, vợ anh ấy!
Cô vui đến mức đầu óc chỉ còn câu nói đó của anh, càng nghĩ càng vui, cuối cùng ngồi xổm xuống đất, bụm miệng cười ngốc nghếch.
Cô thích cách anh nói cô là vợ anh quá!
Ái chà, tiếc quá, sao lúc đó không nghĩ đến việc ghi âm lại nhỉ?
Nếu ghi âm được, mỗi ngày cô sẽ nghe cả trăm lần.
Trong lúc mải mê tưởng tượng dưới vòi sen, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng cửa phòng khách sạn mở rồi đóng lại.
Tô Giản mang theo một bộ quần áo sạch bước vào.
Thấy cô vẫn đang tắm, anh không thúc giục, chỉ lặng lẽ đặt quần áo lên giường ngủ, còn bản thân thì định ra ghế sofa đợi.
Nhưng mọi chuyện lại trùng hợp đến mức, vừa khi anh đi ngang qua cửa phòng tắm, Mộ Dao Quang quấn khăn tắm dùng một lần của khách sạn bước ra, hai người đối mặt trực tiếp.
Cô gái sau khi tắm trông hồng hào, mịn màng, tỏa hương thơm dịu nhẹ. Đôi mắt thường lạnh lùng giờ đây long lanh nước, mang chút mềm mại. Đôi môi hồng hào lấp lánh, khiến người ta liên tưởng đến viên kẹo pha lê ngọt ngào trong tủ kính.
Một giọt nước từ mái tóc chưa khô rơi xuống xương đòn xinh đẹp của cô. Khăn tắm quấn rất kín, nhưng chính vì quá kín nên đường cong cơ thể gợi cảm của cô lại hiện rõ trước mặt anh. Đôi chân dài thẳng tắp lộ ra một khoảng trắng nõn. Ngay cả Tô Giản điềm tĩnh, khi thấy cảnh tượng mê hoặc này cũng cảm thấy khô cổ, vội vàng quay mặt đi.
"Anh ơi!" Không ngờ vừa bước ra đã thấy Tô Giản, người vừa mới mơ màng trong phòng tắm bỗng thấy người mình nhớ nhung đang ở trước mặt, quên mất tình trạng hiện tại, cất tiếng gọi ngọt ngào.
Chính tiếng gọi "anh ơi" này khiến trái tim Tô Giản một lần nữa đập loạn nhịp.
Nhưng giống như hai lần trước, n.g.ự.c anh đột nhiên đau nhói không báo trước.
Vừa mới bình thường, giờ thân hình anh loạng choạng, một tay chống tường, một tay ôm chặt ngực.
"Anh ơi?" Mộ Dao Quang đờ người, lập tức hiểu ra. Anh lại đau n.g.ự.c rồi.
"Anh ơi, để em đỡ anh ngồi xuống." Nói rồi, cô vội đỡ anh đến ghế sofa.
Đỡ anh ngồi xuống, cô rót cho anh ly nước ấm, đưa cho anh: "Anh ơi, uống nước đi, đừng nói gì, hít thở sâu như lần trước em dạy anh nhé!"
Xong, cô còn làm mẫu cho anh xem, không để ý chiếc khăn tắm trên người theo nhịp thở của cô mà tuột xuống một chút.