Huyền Học: Ba Lá Bùa Mua Chồng - Chương 92: Dám Thèm Muốn Chồng Của Cô
Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:42
Mộ Dao Quang vừa quay lại rạp chiếu phim chưa được bao lâu, trước mặt cô đã xuất hiện một con ma - chính là con ma cô vừa gặp trong nhà vệ sinh lúc nãy.
"Tôi không hiện hình, nhưng cô vẫn nhìn thấy tôi, đúng không?" Con ma nữ lắc lư vui vẻ trước mặt cô.
Lần đầu tiên, Mộ Dao Quang nhận ra nhược điểm của âm dương nhãn. Đúng là bất kỳ con ma nào cũng có thể chắn tầm nhìn xem phim của cô. Nhưng cô có thể giả vờ!
Cô khó khăn lắm mới có thể cùng chồng đi xem phim, không muốn bị bất kỳ thứ gì quấy rầy. Nhưng cô đã đánh giá thấp mức độ ồn ào của con ma này.
"Wow, cô đang nắm tay anh ấy kìa. Anh ấy là ai, bạn trai của cô à?" Con ma nữ kêu lên như phát hiện ra châu lục mới.
Không thấy, không nghe. Mộ Dao Quang tự nhủ.
"Anh ấy trông đẹp trai quá. A— Tại sao tôi lại c.h.ế.t nhỉ? Nếu tôi không chết, tôi cũng có thể tìm được bạn trai đẹp trai như vậy." Con ma nữ nhìn Tô Giản một lúc lâu, tiếc nuối nói.
Nhịn, cô phải nhịn!
"Sao thế?" Tô Giản cảm nhận được bàn tay cô nắm chặt hơn, liền quay sang hỏi.
"Không có gì!" Cô gượng cười.
"A— Anh ấy thật tinh tế, dịu dàng quá! Tôi cảm thấy mình yêu anh ấy rồi!" Con ma nữ chống cằm, mắt lấp lánh như sao.
Nhịn... Không nhịn được nữa! Dám thèm muốn chồng của cô!
Cô vươn tay, túm lấy cánh tay con ma nữ. "Anh, em ra ngoài xử lý chút việc." Nói xong, cô không đợi anh phản ứng, lập tức lôi con ma ra khỏi rạp chiếu.
Tô Giản sững người, không yên tâm nên đi theo. Cô vừa trông như sắp đánh người, chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Này này, cô thô lỗ như vậy, cẩn thận bạn trai bỏ cô đó." Con ma nữ vừa bị túm vẫn không ngừng lải nhải.
Từ khi mười mấy tuổi theo sư phụ làm nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên Mộ Dao Quang gặp kẻ không biết sợ c.h.ế.t như vậy, thật khiến cô mở mang tầm mắt.
"Nếu cô không im miệng, tôi sẽ biến cô thành ma thật." Mộ Dao Quang kéo con ma ra ngoài, cảnh cáo.
"Ha ha, biến thành ma thật...?" Con ma nữ ngừng cười, như bị sốc, nói lắp bắp: "Ý cô là gì? Là tôi chưa... chưa chết?"
"Không thì sao?" Nếu không biết nó chưa chết, cô đã để nó lộng hành như vậy sao?
"Không thể nào! Tôi không phải ma thật ư? Nhìn này, tôi có thể xuyên tường." Con ma nữ lao vào bức tường bên cạnh, hai giây sau lại xuyên ra.
"..." Mộ Dao Quang chỉ im lặng nhìn, nhưng ánh mắt khiến nó hoang mang.
"Cô nói đi, nếu tôi không phải ma, thì là gì?" Con ma nữ do dự hỏi.
"Hồn thể." Mộ Dao Quang lười biếng đáp.
"Hồn thể?" Con ma— không, hồn thể nữ không hiểu.
"Nói đơn giản, cơ thể cô chưa chết, nhưng hồn đã rời đi trước. Nhưng—" Mộ Dao Quang dừng lại. Nhưng đây không phải tự rời, mà bị người khác dùng thuật pháp ép tách ra.
Trước đây, sư phụ từng nói có người trong giới huyền môn tu luyện tà thuật. Sư phụ thường dặn cô tránh xa những người này, sợ cô bị thiệt thòi.
"Nhưng sao? Sao cô không nói tiếp?" Hồn thể nữ sốt ruột hỏi.
"Không muốn nói." Mộ Dao Quang liếc nhìn, không định tiếp tục.
"Cô đã biết tôi chưa chết, vậy có thể giúp tôi không?" Hồn thể nữ tự tiếp tục chủ đề.
"Không." Mộ Dao Quang cự tuyệt thẳng thừng.
"Tại sao?"
"Cô dám thèm muốn chồng tôi, tại sao tôi phải giúp?" Một lý do khác cô không nói là: theo cô thấy, khi hồn thể này bị tách ra, ngoài tà tu còn có người huyền môn chính thống bảo vệ. Nếu không, hồn thể đã tan biến ngay lúc đó.
Theo quy tắc huyền môn, không được tùy tiện can thiệp vào nhiệm vụ của người khác. Huống chi còn liên quan tà tu, quá phức tạp, cô phải nghe lời sư phụ, tránh xa.
"Tôi..." Hồn thể nữ ngượng ngùng, cô ta chỉ nói cho vui miệng thôi!
"Vợ?" Tô Giản đi ra, thấy vợ mình đang nói chuyện với không khí, lại nhắc đến mình, liền lên tiếng.
"Ôi, chồng cô xấu quá, tôi chẳng thích chút nào." Hồn thể nữ nhanh miệng nói, mặt còn giả vờ khinh thường. Như vậy, cô ta sẽ giúp mình chứ?
Nhưng khi nhìn lại, đối phương dường như sắp phun lửa từ mắt! Chuyện gì vậy?
"Anh, chúng ta đi!" Mộ Dao Quang tức giận kéo Tô Giản bỏ đi.
Tô Giản hoàn toàn mù tịt. Từ khi quen cô, anh chưa từng thấy cô tức giận. Dù cô giận trông cũng rất đáng yêu, hai má phúng phính như sóc nhỏ.
Mộ Dao Quang rất tức, chồng cô, cô còn chưa nỡ chê, đã bị người khác chê trước. Định cãi lại, nhưng nhớ lời sư phụ dặn không tranh cãi vô ích. Đánh thì không được, vì đây không phải hồn ma chết, sợ tăng nghiệp chướng. Vì vậy, cô chỉ muốn tránh xa thứ kỳ quặc này.
"Xin lỗi! Tôi sai rồi, được chưa?" Hồn thể nữ đi theo xin lỗi.
Mộ Dao Quang phớt lờ.
"Vợ?" Tô Giản lo lắng siết nhẹ tay cô để an ủi. Anh ghét việc mình không có năng lực như cô, nếu có, anh đã biết cô tức giận vì điều gì.
"Anh, có người nói xấu anh!" Cô dừng lại, nhìn anh vừa như làm nũng vừa như mách, giận dữ xen lẫn chút tủi thân.
"Nói xấu anh?" Tô Giản bật cười: "Không sao, miễn không nói xấu em là được."
Khí tức trong lòng Mộ Dao Quang bỗng tan biến sau câu nói này.
"Anh!" Cô áp sát vào n.g.ự.c anh, gọi khẽ.
"Không sao, đừng giận nữa, nhé?" Anh ôm cô, vỗ nhẹ lưng an ủi.
"Nói thật, chồng cô tốt thật đấy." Hồn thể nữ vẫn không biết điều, lại chen ngang.
Mộ Dao Quang liếc nhìn cảnh cáo, nó lập tức giả vờ khóa miệng.
Vì có "bóng đèn" này đi theo, hai người về nhà từ rạp phim, Mộ Dao Quang viện cớ về phòng, dắt theo A Ly. Tô Giản thông minh đoán ra xung quanh có thứ anh không thấy.
Sợ không? Thành thật mà nói, trước khi quen cô, anh không tin chuyện này. Sau khi quen cô, vì có cô, anh cũng không sợ. Anh biết mình không giúp được, nhưng vẫn chọn đứng ngoài cửa phòng cô. Anh không biết thứ đó có nguy hiểm không, chỉ hy vọng khi cô cần, anh có thể bảo vệ cô kịp thời.
Mộ Dao Quang không biết anh đứng ngoài cửa. Khi cửa đóng, khí thế cô thay đổi hoàn toàn. Nếu trước đó hồn thể còn dám đùa cợt, giờ nó đã hiểu người trước mặt có thể quyết định sinh tử của nó.
"A Ly!" Khi hồn thể nữ đang hoang mang, Mộ Dao Quang lạnh lùng gọi.