Huyền Học Thần Côn Ở Tn 90 - Chương 90
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:20
Vì vậy, cậu bất giác cảm thấy có chút thân thiết với Chu Thiện.
Thời gian tiếp theo, chính là lúc đại thần Phó ra tay hướng dẫn tận tình.
Dưới sự chỉ dẫn cầm tay chỉ việc của cậu, Chu Thiện cũng nhanh chóng nắm được quy trình lên mạng.
Cô cũng không kiêng dè gì, ngay trước mặt Phó Kỳ Sâm, cô gõ thẳng tên “Thường Đức Minh” vào thanh tìm kiếm.
“Chủ tịch Hiệp hội Phong thủy Huyền học Hoa Quốc”, với chức danh này, xem ra Thường Đức Minh này cũng không phải là nhân vật tầm thường.
Phó Kỳ Sâm đứng ngay sau lưng cô, thấy cô gõ cái tên này, mày khẽ nhíu lại: “Cậu tìm người này làm gì?”
Chu Thiện không quay đầu lại: “Ông ta nợ tớ tiền.”
…
Khoan đã, từ giọng điệu của cậu ta lúc nãy, có vẻ cậu ta biết Thường Đức Minh?
Chu Thiện đột nhiên quay lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt bình thản của Phó Kỳ Sâm: “Cậu biết ông ta à?”
Phó Kỳ Sâm vẫn là một cậu bé ngoan ngoãn, có sao nói vậy, cậu lắc đầu: “Không quen, nhưng nhà tớ cũng đang tìm ông ta.”
Chuyện này là do ông nội cậu vô tình nhắc đến. Hình như Thường Đức Minh này có liên quan đến một sự việc hồi cậu còn nhỏ. Chỉ là hồi nhỏ cậu bị ốm một trận nặng, ký ức về trước đó rất mơ hồ. Cũng vì trận ốm đó, cậu phải mang tấm bài gỗ này không rời một lúc.
Chu Thiện “vụt” một tiếng đứng dậy, giọng điệu vô cùng kích động: “Nhà cậu cũng đang tìm ông ta?”
Cô không ngốc, xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau trong đầu, cô liền nhận ra Thường Đức Minh có khả năng chính là kẻ đã hạ cổ độc luyện thi dầu cho Phó Kỳ Sâm.
Bây giờ thì hay rồi, nhà họ Phó cũng dính vào chuyện này. Nhưng Thường Đức Minh lại có thể biến mất không dấu vết dưới sự truy tìm của nhà họ Phó, khiến người ta không thể tìm ra chút tin tức nào, xem ra, thế lực đứng sau ông ta cũng không hề nhỏ.
Là vì cái chức danh “Chủ tịch Hiệp hội Phong thủy Huyền học Hoa Quốc” vớ vẩn kia?
Tin tức này tuyệt đối là thu hoạch lớn nhất của cô hôm nay!
Cô cũng không lên mạng nữa, tắt máy tính, vơ lấy áo đồng phục khoác lên người: “Được rồi, cảm ơn phó lớp trưởng đại nhân, chúng ta về thôi.”
Phó Kỳ Sâm gật đầu không ý kiến, vẫn ôm mấy quyển sổ của mình, quay đầu đi về.
Chu Thiện không nhanh không chậm đi theo sau cậu. Vừa đi theo đường cũ trở về, đến một con hẻm, cô liền nhíu mày.
Phó Kỳ Sâm không hề hay biết, vẫn thản nhiên đi phía trước. Đi một lúc, cậu nhìn con đường dài dằng dặc phía trước, cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hai bức tường của con hẻm không biết từ lúc nào đã trở nên xám xịt, chỉ còn lại con đường lát đá xanh uốn lượn về phía xa…
Sương mù dày đặc, mặt trời treo trên đầu giữa ban ngày ban mặt trông có vẻ hơi giả.
Quỷ đả tường. Quỷ đả tường, còn gọi là quỷ xây tường, quỷ chắn tường, thường là do âm sát tạo ra mê trận, khiến người ta cứ đi vòng quanh một chỗ mà không ra được.
Nhưng đây là khu phố sầm uất của Bình Viễn, không phải núi sâu rừng già, cho dù gặp quỷ đả tường cũng không đáng sợ, tốn thêm chút thời gian là có thể ra ngoài.
Quỷ đả tường xuất hiện, chứng tỏ nơi đây âm sát rất nặng. Chu Thiện khẽ thở ra một hơi, rốt cuộc là vấn đề của cô hay là vấn đề của Phó Kỳ Sâm?
Tại sao cô mới đến trường số 1 một tuần mà đã gặp ma hai lần rồi! Trong lòng cô thực ra đã có câu trả lời. Phó Kỳ Sâm… có một đôi Âm Dương Nhãn. Khác với tuệ nhãn, Âm Dương Nhãn là đôi mắt thần kết nối hai giới âm dương. Không chỉ cậu có thể thấy ma, mà ma… cũng có thể thấy cậu. Đây có lẽ là nguyên nhân ma quỷ bám theo cậu.
Phó Kỳ Sâm từ từ dừng bước, đột nhiên nhìn về con đường lát đá xanh, rồi lập tức nhắm mắt lại: “Người bệnh thì lo sợ, lo sợ thì ma hiện. Đều là giả thôi.”
Giọng cậu rất nhẹ, nhưng Chu Thiện tai thính mắt tinh, nghe không sót một chữ.