Kết Hôn Trước Yêu Sau, Anh Chồng Cảnh Sát Hình Sự Hoang Dại Hết Chỗ Nói - 01.

Cập nhật lúc: 26/12/2025 17:07

“Chị Nam Thu, mẫu hồng Austin mới nhập hôm nay nở đẹp lắm, chị có muốn mang hai bó về không?” Trong tiệm hoa, nhân viên Tiểu Tân ôm một xấp giấy gói đi ngang qua, mỉm cười chỉ chỉ vào thùng hoa ở góc tường.

Tống Nam Thu ngẩng đầu, cong môi cười: “Không cần đâu, để ở tiệm mà bán, chỗ tôi...” Cô khựng lại một chút, giọng điệu không chút thăng trầm: “Dù sao cũng chẳng có ai ngắm.”

Tiểu Tân “Ơ” một tiếng: “Hôm nay chẳng phải sinh nhật chị sao? Không lãng mạn một chút với chồng chị à?” Tiểu Tân nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng đi bận việc khác.

Tống Nam Thu không để tâm, cúi đầu tiếp tục cắt tỉa cành hoa, đầu ngón tay lướt qua cánh hoa. Nửa năm rồi. Cô và Giang Diễn Chi đã kết hôn được nửa năm mà không hay biết.

Tờ giấy chứng nhận kết hôn mới tinh kia vẫn nằm ở tận sâu trong ngăn kéo tủ đầu giường, bị mấy cuốn tạp chí cũ đè lên. Nếu không đặc biệt nhắc tới, cô gần như không nhớ ra được. Thậm chí có đôi khi cô còn quên mất mình vẫn còn một anh chồng hợp pháp.

Cô và Giang Diễn Chi quen nhau qua xem mắt, ngày xem mắt anh nói: “Công việc của tôi bận, có đôi khi thường xuyên không về nhà.” Cô đáp: “Vừa hay, tôi thích yên tĩnh.”

Sau đó là giọng nói không mấy cảm xúc của anh sau một thoáng dừng lại: “Vậy ngày mai đi đăng ký?” Cô đã gật đầu.

Ngày hôm sau, họ đi đăng ký kết hôn. Ngày đăng ký cũng là thời tiết nắng chói chang như thế này, hai người thậm chí không nói với nhau một câu tạm biệt trước cửa cục dân chính, một người rẽ trái quay lại đội cảnh sát hình sự, một người rẽ phải trở về tiệm hoa.

Những ngày sau đó nghiêm túc tuân theo thỏa thuận. Anh bận vụ án của anh, cô giữ tiệm hoa của cô.

Thỉnh thoảng anh về lúc đêm khuya, tiếng khóa vân tay mở cửa gần như không thể đ.á.n.h thức cô đang ngủ say. Có đôi khi chạm mặt lúc sáng sớm, anh ở trong bếp rót nước, bóng dáng cao lớn hiên ngang mang theo vẻ lãnh đạm và mệt mỏi sau khi thức đêm, nhìn cô một cái, gật đầu xem như chào hỏi.

Cô thì bưng cà phê, cũng gật đầu một cái, lách người đi ngang qua. Quan hệ còn xa cách hơn bạn cùng phòng, lạ lẫm hơn hàng xóm đối diện.

Tất nhiên, dưới giường họ không thân mật, nhưng trên giường thì vẫn khá thân mật. Dù sao, bất kể đàn ông hay phụ nữ, nhu cầu về chuyện ấy vẫn luôn có.

Thời gian dài trôi qua, Tống Nam Thu cũng chẳng buồn để tâm những ngày tháng như vậy là tốt hay không tốt. Hay nói cách khác, cô chưa từng yêu đương, cũng chưa từng kết hôn, nên không biết thế nào là tốt hay không tốt. Dù sao thì, cứ tạm bợ mà sống thôi.

Kết hôn đối với cô, hay đối với Giang Diễn Chi mà nói, đều là một cách để đối phó với người lớn trong nhà, sống với ai mà chẳng là sống. Ngoại trừ việc không có tình cảm gì ra, những mặt khác họ đều khá hòa hợp.

Hơn nữa, người đàn ông Giang Diễn Chi này ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng, những mặt khác không tìm ra được một điểm thiếu sót nào. Đặc biệt là gương mặt đó, mỗi lần bị anh hôn trên giường, cô đều cảm thấy mình đã hời to rồi.

Cô cắt đi cành thừa cuối cùng, đặt kéo xuống, bắt đầu gói các đơn hàng hoa tươi của ngày hôm nay. Lúc chạng vạng tối, cô bạn thân Chu Mạch Mạch gọi một cuộc điện thoại tới như nổ tung: “Thu Thu bảo bối! Sinh nhật vui vẻ! Quà tớ mua cậu nhận được chưa?”

“Nhận được rồi, cảm ơn nhé.”

“Khách sáo với tớ làm gì! Nếu không phải chiều nay tớ phải đi gặp khách hàng thì tớ đã tự mình mang qua cho cậu rồi! Đúng rồi, buổi tối cậu có kế hoạch gì không?”

Tống Nam Thu suy nghĩ một chút: “Về nhà, ăn cơm, đi ngủ.”

“Không phải chứ? Hôm nay là sinh nhật cậu đấy, chồng cậu đâu? Anh ta thậm chí không ở bên cậu đón sinh nhật sao?”

Chồng à? Cô cũng không biết anh chồng kia của mình lúc này đang ở đâu? “Anh ấy bận.”

“Lại là câu này, lần trước họp lớp cậu cũng nói thế, chúng ta chơi với nhau mười mấy năm rồi mà tớ còn chưa được thấy mặt chồng cậu tròn méo thế nào. Thôi không nhắc đến anh ta nữa, tối nay ra ngoài quẩy không? Quán bar của bạn tớ mới tới mấy người mẫu, tuyệt đỉnh luôn! Cậu mà cứ nhìn đống hoa kia thẩn thờ mãi là sắp bước vào cuộc sống dưỡng già sớm đấy!”

Tống Nam Thu vừa định từ chối, lời đến khóe miệng, nhìn những đóa hoa đang lặng lẽ nở rộ, đột nhiên cảm thấy quả thật có chút quá yên tĩnh rồi. Cô ma xui quỷ khiến gật đầu: “... Được.”

Một tiếng sau. Trong quán bar, âm nhạc đinh tai nhức óc, những tia laser đủ màu sắc cắt ngang làn khói mù mịt và những bóng người ngây ngất.

Chu Mạch Mạch kéo cô ngồi xuống trong dãy ghế sofa, phấn khích chỉ về hướng sàn nhảy: “Nhìn kìa! Tớ không lừa cậu chứ!”

Tống Nam Thu nốc một ngụm rượu lạnh buốt, cổ họng cay nồng. Cô thực ra không thích ứng được với sự ồn ào này. Nhưng một loại cảm xúc khó tả nào đó, có lẽ là sự tĩnh lặng như vũng nước đọng sau khi kết hôn, cộng thêm hôm nay là một ngày đặc biệt, khiến đêm nay cô đặc biệt muốn phóng túng một chút.

Thế là mấy anh nam mẫu tiến lại gần. Thân hình cao lớn, cơ bắp rõ nét dưới ánh đèn mờ ảo tỏa ra ánh sáng đầy mê hoặc, nụ cười nhiệt tình và chừng mực vừa đủ.

Chu Mạch Mạch ghé sát tai nói nhỏ: “Thế nào? Anh chàng ở giữa ấy, có hợp gu cậu không?”

Tống Nam Thu không trả lời, lại uống thêm một ngụm rượu. Chất cồn thiêu đốt khiến đầu óc cô hơi choáng váng, những bóng người và ánh đèn lay động trong tầm mắt tan ra thành một mảng hào quang kỳ ảo.

Anh chàng nam mẫu được đẩy đến bên cạnh cô quả thực rất đẹp trai, nụ cười sảng khoái, là sự tồn tại hoàn toàn khác biệt với những cỏ cây lặng lẽ trong cuộc sống của cô và cả Giang Diễn Chi.

Anh ta đưa rượu cho cô, ngón tay thon dài, còn dùng răng bật nắp chai một cách dứt khoát, thu hút một tràng reo hò thét chói tai từ đám người Chu Mạch Mạch.

Xung quanh quá ồn ào, tiếng cười, tiếng nhạc, tiếng reo hò ập đến như thủy triều. Người đàn ông mỉm cười đưa tới một chai rượu mới mở, đôi môi ghé sát tai cô nói những lời nịnh nọt, hơi nóng phả vào vành tai.

Tống Nam Thu say khướt nhìn anh ta, đầu óc mụ mị. Cô đột nhiên bật cười, đưa tay đón lấy chai rượu, đầu ngón tay chạm vào cơ bụng của người đàn ông, giọng nói mang theo sự mềm mại sau khi say và một chút giải tỏa mà chính cô cũng không nhận ra: “Bé cưng... dùng răng khui rượu... ngầu thật đấy...”

Ngay khoảnh khắc lời vừa dứt, âm nhạc đinh tai nhức óc đột ngột dừng lại! Đèn trần kêu “Tạch” một tiếng toàn bộ bật sáng, ánh sáng trắng chói mắt soi rõ từng ngõ ngách, tức khắc xua tan mọi làn khói mờ ảo đầy ám muội, khiến từng gương mặt hoảng hốt không còn chỗ trốn.

“Cảnh sát đây! Không được cử động! Tất cả ngồi xổm xuống tại chỗ!” Tiếng quát tháo đột ngột xuyên thủng sự tĩnh lặng ngắn ngủi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.