Khi Mắt Anh Ấy Mở Ra - Chương 118
Cập nhật lúc: 05/09/2025 07:52
Ngay sau đó, Elliot mở mắt và thổi tắt những ngọn nến trên bánh.
Rèm cửa được kéo ra, và ánh sáng lại tràn ngập căn phòng.
- Anh ước gì thế, Elliot? - Ben cười toe toét và hỏi.
- Anh luôn tiết lộ điều ước sinh nhật của mình với mọi người sao? - Elliot phản bác.
Cả phòng bật cười.
Elliot cắt một lát bánh và đặt trước mặt Avery.
- Anh nên ăn lát đầu tiên. - Avery nói và cô đẩy dĩa bánh trở lại cho anh.
- Anh không thể ăn nhiều như vậy. - Elliot trả lời.
Anh cầm nĩa, xắn một miếng và đẩy lại cho Avery. Cứ như thể họ đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, tách biệt với phần còn lại của căn phòng.
Đám đông bắt đầu la ó và chế giễu họ.
- Chúng ta nên bắt đầu gọi cô Tate là bà Foster ngay bây giờ?
- Sao cậu không thử xem? Tôi không nghĩ là ông chủ sẽ bận tâm đâu!
- Hahaha! Cô Tate cũng sẽ không bận tâm đâu, đúng không?
Avery xấu hổ và khó chịu đến mức tai và gáy cô đỏ bừng.
- Thôi nào, tất cả các người. - Elliot ra lệnh.
- Được, được… Ăn bánh thôi!
Chiếc bánh được chuyển sang phía bên kia bàn, cắt thành từng miếng và phân phát.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Khi họ ăn xong chiếc bánh, bữa trưa chính thức bắt đầu.
- Cô Tate, cô có muốn uống rượu không? - Ben hỏi và giơ một chai rượu lên.
- Nước lọc là đủ với tôi rồi. - Avery lắc đầu và nói.
- Chúng ta không thể uống thứ đó! Còn nước trái cây hay một cốc sữa thì sao?
- Nước lọc sẽ ổn hơn.
Avery cảm thấy hơi chóng mặt. Có lẽ là do cô thức dậy quá sớm vào sáng hôm nay.
Trên hết, vì mọi người đều đang uống rượu nên mùi rượu thoang thoảng lan tỏa khắp phòng.
Sau khi Ben rót cho Avery một cốc nước, anh nhận thấy cô không ăn gì.
- Cô Tate, cô có thấy khó chịu không? Không cần thiết phải như vậy. Mọi người ở đây đều quen Elliot từ lâu rồi. Chúng tôi như một nhóm anh em vậy! - Ben nói để giúp Avery thư giãn.
Avery nhấc mí mắt nặng trĩu của mình lên và nói một cách chân thành.
- Không phải vậy đâu. Tôi chỉ cảm thấy hơi mệt sau khi ăn hết đống bánh đó thôi.
Ben đứng phắt dậy và nói một cách nồng nhiệt.
- Tôi sẽ đưa cô đến phòng khách để nghỉ ngơi.
Elliot đặt tay lên bàn tay đang đặt trên bàn của cô rồi nhìn thẳng vào Ben và nói.
- Tôi sẽ đưa cô ấy đi.
Ai đó đã kéo Ben ra và thả anh trở lại ghế.
- Đừng quên quay lại nhé! Tôi vẫn định uống với anh một ly, Elliot! - Ben vừa cười vừa khóc.
Avery rút tay khỏi cái nắm tay ấm áp của Elliot và nói.
- Người phục vụ có thể đưa em đi. Anh ở lại và ăn đi.
- Anh sẽ đưa em đi. - Elliot khăng khăng bằng giọng điệu đặc biệt bướng bỉnh.
Avery cảm thấy có điều gì đó khác biệt ở anh sau vụ tai nạn.
Cô từng khinh thường hành vi hống hách và ám ảnh của anh, nhưng giờ cô thấy mình không thể từ chối anh được. Cô biết rằng dù anh có tệ đến đâu thì anh cũng sẽ không bao giờ làm cô tổn thương.
Avery đẩy Elliot ra khỏi cửa, và cả hai nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
- Ai mà ngờ được rằng ông chủ lại có thể quan tâm đến phụ nữ đến vậy? Tôi luôn nghĩ rằng anh ấy chẳng hứng thú với phụ nữ chút nào!
- Anh ấy chưa từng gặp người phụ nữ phù hợp trước đây. Avery Tate đã khiến anh ấy phải lòng cô ấy!
- Anh có chắc là không phải ngược lại không? Nếu không thì tại sao cô ấy lại đan áo len cho anh ấy? Tôi nghi ngờ rằng ngày nay có nhiều phụ nữ sẵn sàng làm điều đó.
- Mọi người đang nói về chuyện gì vậy? Họ bị cuốn hút vào nhau. Tôi cá là Elliot đã nảy sinh tình cảm với Avery, và Avery cũng bắt đầu chú ý đến anh ấy nhiều hơn... Nếu Avery quyết định ích kỷ hơn một chút, Tate Industries đã không phá sản. Elliot muốn đưa cho cô ấy ba trăm triệu đô la để giúp đỡ, nhưng cô ấy đã từ chối. Liệu có ai trong số các anh có thể từ chối số tiền đó không? - Ben thốt lên, ngắt lời cuộc tranh luận căng thẳng.
Mọi người lắc đầu dữ dội.
- Chẳng trách ông chủ lại thích cô ấy đến vậy. Anh ấy có thể không bao giờ tìm được một người phụ nữ nào khác coi tiền như thể nó chẳng là gì ngoài cứt!
- Cẩn thận cái miệng của mình! Anh đang nói về cứt trong khi chúng ta đang ăn sao?!
- Hahaha! Chúng ta cược xem Elliot có quay lại ăn trưa không nhé. Tôi cược là anh ấy sẽ không quay lại! - Ben đề xuất.
Những người còn lại trong phòng đều đồng ý và nói.
- Tôi cược như vậy.
Làm sao họ có thể tiếp tục một vụ cá cược như thế này?