Khi Mắt Anh Ấy Mở Ra - Chương 134
Cập nhật lúc: 05/09/2025 07:53
Avery cảm thấy cơ thể Elliot cứng đờ bên cạnh cô.
Bộ đồ của anh đã làm anh trẻ ra vài tuổi, tuy nhiên, mọi người vẫn đối xử với anh như một người lớn tuổi.
Điều đó hẳn đã làm anh khó chịu.
- Tôi là…
Elliot bắt đầu nói, nhưng Avery ngắt lời anh bằng cách nắm lấy tay anh, rồi giải thích.
- Em không biết anh chàng này. Trời lạnh quá. Chúng ta ra xe thôi!
Cùng lúc đó, Tammy kéo nam sinh ra khỏi đường đi của họ.
Avery nhìn Tammy với vẻ biết ơn, rồi đỡ Elliot trở lại chiếc Rolls-Roice đen.
- Chân anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Anh không nên đi lại như thế này. – Cô lo lắng nói.
- Không còn đau nữa rồi. - Elliot nói.
Ánh mắt anh dừng lại ở bó hoa trên tay Avery.
- Có một món quà trong bó hoa. - Anh ngượng ngùng lên tiếng.
- Cái gì cơ? Anh tặng em một món quà à? Nhưng em chẳng tặng anh thứ gì cả. - Avery hỏi và cô nhìn chằm chằm vào Elliot trong sự sửng sốt.
Không khí xung quanh họ trở nên nặng nề vì lo lắng.
Họ đã dành cả tuần qua để ngồi ở nhà.
Làm sao anh có thời gian chuẩn bị quà cho cô nếu anh không bao giờ ra khỏi nhà?
Elliot mở cửa ghế sau xe và để Avery vào trước.
- Anh không đòi hỏi gì cả.
Giọng nói trầm ấm, khàn khàn của anh khiến trái tim Avery hẫng một nhịp.
Trong xe, cô lục lọi những bông hoa và tìm thấy một hộp trang sức nhỏ màu hồng.
Cô mở hộp ra, để lộ chiếc vòng cổ kim cương bên trong. Đó là một thiết kế đơn giản, nhưng bản thân viên kim cương… thì rất lớn.
Khi Elliot ngồi xuống cạnh cô, cô không thể không trêu anh.
- Trước đây em không nghĩ anh là người thích khoe khoang, nhưng sao anh lại có gu thẩm mỹ sến súa như vậy?
- Em không thích à? Em thích kiểu nào? - Elliot nhìn thẳng vào mắt Avery và hỏi.
Anh cho rằng tất cả phụ nữ đều thích kim cương, và kim cương càng lớn thì càng tốt.
Avery lấy chiếc vòng cổ ra, đặt vào lòng bàn tay cô và nói.
- Anh không thấy viên kim cương hơi to sao? Những đường cắt lớn như thế này có thể khiến em trông đồ sộ hơn.
Elliot nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ nhắn, thanh tú của cô và không đồng ý với cô chút nào. Mọi thứ đều đẹp trong tay cô.
Anh có lý do riêng khi chọn quà, vì vậy anh nói.
- Anh không thể tự mình tặng thứ gì đó quá rẻ.
- Giả vờ như em chưa nói gì đi. Cảm ơn anh đã đến buổi biểu diễn. - Avery nói và đặt chiếc vòng cổ trở lại hộp.
- Em hát hay lắm. - Elliot nói.
Giọng hát thiên thần của cô vang vọng trong tâm trí anh.
- Em học chuyên ngành lịch sử nghệ thuật à?
Avery siết chặt cánh tay quanh bó hoa.
- Anh có biết tại sao em quyết định học chuyên ngành đó không?
Elliot lắc đầu.
- Mẹ kế của em là người chọn nó cho em. Bà ấy nói với bố em rằng đó là chuyên ngành dễ, vì vậy bố em cứ thế mà làm thôi.
Avery hít một hơi, rồi tiếp tục.
- Tuy nhiên, triển vọng nghề nghiệp không thực sự tốt. Hầu hết những người chuyên ngành lịch sử nghệ thuật tại trường đại học đều xuất thân từ gia đình giàu có.
- Cuối cùng, bố em đã để lại công ty cho em. Ông ấy sẽ không để em không có tương lai. - Elliot nói.
- Ông ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó với em trước khi mất. Ông ấy đã lừa dối mẹ em và luôn thờ ơ khi nhắc đến em. Em ghét ông ấy.
- Có lẽ ông ấy nghĩ rằng mình đã làm mẹ em thất vọng, nên ông ấy không muốn làm điều tương tự với mẹ kế của em.
- Làm sao anh biết được? Đàn ông nào cũng thế sao?
- Chúng ta không phải đang nói về bố em sao?
- Dù vậy, tại sao anh lại cảm thấy em có thể thông cảm với ông ấy?
Cuối câu nói đó, Avery cảm thấy như họ sắp bắt đầu một cuộc chiến, vì vậy cô nhanh chóng đổi chủ đề.
- Anh đã chọn trang phục phù hợp với em vào tối nay à? - Cô hỏi.
Cô mặc đồ xanh trên trắng, trong khi Elliot mặc đồ trắng trên xanh.
Chiếc áo khoác của Avery có thể có tông màu xanh đậm hơn, nhưng thật khó để không đồng ý nếu ai đó nói rằng họ đang mặc trang phục giống nhau.
Câu hỏi của cô khiến Elliot bối rối. Tại sao cô phải nói ra điều hiển nhiên?
- Phải, anh đã làm vậy. - Elliot trả lời một cách trung thực, khiến Avery không nói nên lời.
Khi họ về đến nhà, Avery tắm trước.
Sau khi tắm xong, Elliot vào phòng tắm.
Trong khi Avery đang nằm trên giường với chiếc điện thoại của mình, màn hình điện thoại của Elliot đột nhiên sáng lên. Cô cầm điện thoại của anh lên và thấy một tin nhắn từ Ben.