Khi Nữ Phụ Gặp Nam Phụ Hắc Hóa - Chương 22: Khi Nữ Phụ Gặp Nam Phụ Hắc Hóa
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:29
Nhưng mà, An Cửu có thể.
Tuy rằng xuyên thành nữ phụ ác độc, nhưng An Cửu vẫn rất vừa lòng với thân phận của mình.
Đường đường là An thượng thư nổi danh An Ngộ Sơn, thầy của thiên tử, đại nho danh khắp thiên hạ, thân là nữ nhi của ông, nàng vốn có thể làm rất nhiều chuyện.
Hiện tại, nàng liền muốn tùy hứng một phen, trả thù Ám Trang thiếu chút nữa "Làm nhục" mình.
Hẳn là rất hợp lý đi?
Mắt thấy sắp đi đến cuối mật đạo, mấy người thương lượng quyết định án binh bất động trước, đi vào tìm hiểu rõ ràng tình huống mới hành động, để tránh rút dây động rừng.
Đi qua một chỗ ngoặt, phía trước xuất hiện một cái thạch thất, bốn phía thạch thất có liên tiếp mấy mật đạo, không biết thông ra đâu, mơ hồ còn có thể nghe thấy sâu trong thạch thất truyền đến tiếng người rất nhỏ.
"Hẳn là tới rồi."
"Người này xử lý như thế nào?" Hạ Tử Kình dẫn theo hái hoa tặc hỏi.
Lâm Thanh Nghiên nói: "Ném hắn ở đây, chúng ta tìm mặt nạ đeo vào đi xem."
Mặt nạ bọn họ cũng chưa đéo, nhưng thẩm vấn từ trong miệng hái hoa tặc biết được, Ám Trang chỉ có bán mặt nạ riêng của nó, mấy người tính đi vào như vậy.
Bùi Tịch ngồi xe lăn, mục tiêu quá rõ ràng, thời điểm thương lượng chủ động đưa ra kế hoạch mình giữ bên người, chờ đợi tiếp ứng bọn họ.
Trước khi đi, từ trong tay áo bạch y công tử lấy ra mấy cái túi tiền nhỏ đưa cho ba người.
An Cửu tiếp nhận túi tiền, mở ra nhìn, bên trong là bình sứ to bằng ba ngón cái.
"Chỗ ta có thuốc do ta điều chế, tổng cộng ba loại, Hóa Công Tán có thể làm cho người có nội lực mất hết, thời gian là một chén trà nhỏ.
Mê Hồn Tán khiến người ta mất đi ý thức, hôn mê một đêm.
Còn có Nhuyễn Cân Tán, tay chân người này nhũn ra, vô lực phản kháng."
Bùi Tịch không nhanh không chậm nói, ánh mắt lại như có như không dừng trên người An Cửu, hiển nhiên thuốc này chủ yếu cho ai không cần nói cũng biết.
Đuôi mắt hẹp dài của nam nhân mỉm cười, tiếng nói ôn hòa, một đôi mắt đen tựa mang theo quan tâm: "An tiểu thư, ngàn vạn lần chú ý, nhất định phải cẩn thận."
Đại tiểu thư sắc mặt không tốt như cũ, ngập ngừng phun ra hai chữ: "Cảm tạ."
Mắt thấy ba người rời đi, bóng dáng lập tức biến mất vào sâu trong hang động, quạt xếp trong tay Bùi Tịch nhẹ lay động chậm rãi dừng lại.
Nụ cười trên khuôn mặt bạch ngọc của hắn hơi thu lại, dần dần hóa thành một mảnh nước lặng lạnh băng hờ hững.
"A Thất, để mắt tới hắn, cho hắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói."
Tiếng nói ôn nhuận trở nên không gợn sóng, công tử một bộ áo bào trắng từ trên xe lăn từ từ đứng dậy, thân như tu trúc*, góc áo trắng tuyết uốn lượn trên đất.
* Tu trúc: cây trúc dài
A Thất cúi đầu: "Vâng, công tử.".
Ba người đi ra khỏi thạch thất ban đầu, sau đó lại là một cái mật đạo, nhưng mật đạo này rộng hơn, sâu hơn, hai bên vách tường thắp nến, trong mật đạo ánh đèn lập loè.
Đi khoảng 20 mét, trong mật đạo xuất hiện một cái quầy hàng nho nhỏ, chủ quán là một lão nhân đầu tóc hoa râm, mặc y phục bằng vải bố cũ nát, trong đôi già mắt nua phủ một lớp màng trắng.
Lại là một người mù.
Lão người mù ngồi dựa tường, trước mặt bày rất nhiều kiểu dáng mặt nạ, trong tay ông ta cầm một cái đao nhỏ, đang khắc một chiếc mặt nạ mới xong một nửa.
Khi ba người đi về hướng ông ta, ông ta hơi hơi nghiêng đầu, giọng khàn khàn vang lên: "Ba vị khách nhân, muốn mua mặt nạ không?"
Người này không nhìn thấy, sao biết bọn họ có ba người?
An Cửu rất có hứng thú mà đánh giá ông ta vài lần, đoán người này hoặc là có chút võ công, hoặc là mắt mù cho nên thính lực trở nên nhạy bén.
"Ai, người mù, sao ngươi biết chúng ta có ba người?"
Có nghi ngờ mà không giải đáp cũng không phải điệu bộ của đại tiểu thư đây, An Cửu ngồi xổm xuống, tò mò hỏi ông ta.
Lão người mù mặt chuyển hướng về phía nàng, đôi mắt phủ một lớp màng trắng giống mắt cá chết, ở địa đạo tối tăm có vẻ phá lệ âm trầm quỷ dị.
Bị gọi là người mù, lão người mù vẫn vẻ mặt đờ đẫn, bình tĩnh nói: "Đôi mắt mù, nhưng lỗ tai nghe được rõ ràng."
An Cửu gật gật đầu, nàng đoán đúng rồi.
Giải quyết một nghi ngờ, nàng lại sinh ra một cái nghi ngờ khác: "Ngươi là một người mù, sao lại ở đây bán mặt nạ?"
Lão người mù nói: "Chỗ nào cần mặt nạ, người mù liền ở đó bán."
An Cửu liếc ông ta một cái, quả nhiên là thế giới võ hiệp, ngay cả kiểu người Giáp qua đường vô danh không họ, nhìn cũng đặc biệt có cảm giác là lạ.
Nàng không hề hỏi, cúi đầu xem mặt nạ trên quầy hàng.
Những chiếc mặt nạ này có hình mười hai con giáp, còn có loại yêu ma quỷ quái, thần tiên tinh linh, được làm bằng vật liệu gỗ tương đối nhẹ, mặt nạ tước thật sự mỏng, tay nghề chế tác tương đối thô sơ, nhưng ở trong mắt người hiện đại như An Cửu, mỗi cái đều độc lạ cổ điển đặc sắc.
