Khi Nữ Phụ Gặp Nam Phụ Hắc Hóa - Chương 228: Khi Nữ Phụ Gặp Nam Phụ Hắc Hóa

Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:39

Cũng không biết vì sao, thấy đôi mắt thiếu nữ phát hoả nhìn hắn chăm chú, khuôn mặt nhỏ buồn bực đỏ lên, trong lòng Bùi Tịch vậy mà sinh ra sự sung sướng đã mất từ lâu.

Kỳ thật hắn vẫn không khống chế được bản thân, không giống gương mặt ôn hoà giả tạo trước đó, thỉnh thoảng kích động nàng một chút.

Thấy nàng buồn bực, thấy nàng khó chịu, thấy nàng phẫn nộ mà trừng hắn, hai mắt đều là hắn.

Cảm giác thỏa mãn đột nhiên sinh ra.

Nhưng hẳn là cũng không liên quan, dù sao thời gian ngắn nữa, nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy Bùi Tịch người này nữa.

Hai người xuyên qua biển hoa trong sơn cốc, đi lên đường núi Minh Quang.

Đường núi khúc khuỷu, hai người đi không lâu, liền thấy dọc đường có rất nhiều t.h.i t.h.ể nằm la liệt, có gương mặt xa lạ, cũng có mấy người Trung Nguyên An Cửu quen, dù sao vẫn là người xa lạ nhiều hơn.

Hẳn là thủ vệ canh giữ trên đường núi.

Càng lên cao, t.h.i t.h.ể càng nhiều, con đường núi hẹp đầy m.á.u tươi, cơ bản còn chưa kịp khô, trong không khí đều tràn ngập mùi tanh.

Đường lên núi Minh Quang quá dốc, An Cửu bỏ ngựa, chỉ có thể dựa vào hai chân mình để leo. Trải qua mài giũa ở thế giới này, hiện giờ thể lực của nàng đã tăng, ngược lại có thể kiên trì đi lên.

Còn Bùi Tịch ghé vào người A Thất, được cõng đi.

An Cửu một đường đều bịt mũi, đôi mắt cũng không dám nhìn loạn, ngó thấy t.h.i t.h.ể liền vội vàng dời mắt.

Thấy nhiều hiện trường g.i.ế.c người, nàng sợ mình sẽ nôn.

Đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại, nhìn phía trước, khẩn trương nói: "Bùi Tịch, phía trước có người!"

Quả nhiên, phía trước cách đó không xa có một thân ảnh khom người, từng bước một đi trên đường núi.

An Cửu hoảng sợ, còn tưởng rằng phía trước là cá lọt lướt*, lại nghe Bùi Tịch nhàn nhạt nói: "Là người thường không có võ công, đừng sợ."

* Ý là người còn sống sau trận chiến

An Cửu theo bản năng nói: "Ta mới không sợ đâu!"

Bùi Tịch không chút để ý liếc nàng một cái, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch của thiếu nữ hiện rõ trong tầm mắt.

Hắn cái gì cũng không nói, chỉ là nhẹ nhàng giơ tay lên môi: "Phụt."

Thiếu nữ lập tức trừng mắt, tròng mắt đen lúng liếng phản chiếu bóng dáng hắn, gương mặt trắng nõn phồng lên giống ếch xanh.

"Huynh cười cái gì mà cười! A a a huynh cũng dám cười nhạo ta!"

Nếu không phải chưa đến lúc, có lẽ nàng tức giận đến mức muốn xông lên đ.ấ.m hắn hai quyền.

Thấy tình cảnh như vậy, mặt mày thanh nhã tuấn tú của công tử bạch y không tự giác cong cong.

Ba người rất nhanh đuổi theo bóng người.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, ông lão cũng chậm rãi dừng bước, quay đầu nhìn.

Đó là ông lão tuổi đã già, đầu đầy tóc bạc, đầu cúi xuống, sống lưng cong thành một đường. Ông ta ăn mặc vô cùng rách nát, một khuôn mặt già nua cực kỳ đờ đẫn.

An Cửu nhìn kỹ đối phương, cảnh giác nói: "Ông ta không phải người của chúng ta."

Trí nhớ của nàng rất tốt, nhớ rõ bộ dáng của từng người.

Nếu không phải người của bọn họ, vậy đó là người Ma giáo.

A Thất duỗi tay, đang muốn tùy ý giải quyết người này, Bùi Tịch lại bỗng nhiên nheo mắt, ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt thấp hèn của ông lão, nhàn nhạt nói: "Đưa cho ông ta một con ngựa đi, nhìn dáng vẻ của ông ta, hẳn là cũng chưa từng làm chuyện xấu."

An Cửu cũng không muốn nhìn thấy cảnh g.i.ế.c người, nghe hắn nói như vậy, liên tục gật đầu: "Đúng đúng, ông lão này già như vậy, vẫn là bỏ qua đi."

A Thất liền thu tay, ba người không để ý đến ông lão cúi đầu yên lặng đứng ở ven đường, tiếp tục đi về phía trước.

An Cửu đi một đoạn thì quay đầu lại nhìn, ông lão kia hẳn là cũng bị bọn họ dọa đến, mặc dù bọn họ đi rồi, ông ta vẫn luôn đứng ở ven đường không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Thấy nàng quay đầu lại, ông lão lại cúi đầu.

Nhìn thấy một màn có chút kỳ quái này, An Cửu lại không nhịn được lo lắng: "Tha cho ông ta thật sự không sao chứ?"

Bùi Tịch lời ít mà ý nhiều: "Không cần lo lắng, sẽ không sao."

Hắn hơi mỉm cười, lộ ra chút ý vị thâm trường.

Đến nơi đây, bọn họ đã cách địa bàn của Ma giáo không xa. Ven đường dần dần không còn núi non cằn cỗi, giữa những huyền nhai vách đá đó, xuất hiện nhiều nhà cửa, hiển nhiên là nơi giáo chúng cư trú.

Hiện tại nơi này phần lớn không có một bóng người, cho dù có mấy cái, cũng đều thành t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất.

An Cửu đi đến chân cũng đau, trước đây nàng khẳng định sẽ oán giận, đáng tiếc lúc này tâm tình nàng nặng nề, một câu cũng nói không nên lời.

Cốt truyện thảo phạt Ma giáo trong nguyên tác có miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, dù sao cũng là một cao trào của cuốn sách.

Nhưng một đường An Cửu đi, lại nhận ra cốt truyện đã thay đổi.

Không biết là vì nàng xuyên qua hay là Bùi Tịch trọng sinh mà ảnh hưởng, hay là hai người đều có, dù sao trong sách không viết một biển hoa trong sơn cốc, càng không có ông lão bị còng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.