Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 64: Cháo (2)
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:15
“Ơ, nhà nào mà mới sáng sớm đã nấu món gì thơm thế này?”
Thôn Đào Nguyên là một thôn thuần nông, bà con thường dậy từ tinh mơ để ra đồng làm việc.
Tháng ba, tháng tư là vụ gieo hạt, chừng nửa tháng nữa là phải nhổ mạ để cấy nên ruộng phải được chuẩn bị đầy đủ nước thì cấy mới suôn sẻ. Bởi thế mà sáng nay đã có nhiều người ra đồng đào mương, phát cỏ và bón phân.
“Chúng ta đang làm với phân chuồng, thế mà vẫn ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, đúng là lạ thật.” Vợ của Tiêu Bằng Tái, chị Lưu Liễu Huệ vừa làm việc vừa xuýt xoa. Mùi phân trộn cùng mùi thức ăn, quả thực khó mà tả nổi.
“Có chắc là mùi đồ ăn không?” Lan Ngọc Huệ đang làm ở thửa ruộng kế bên cũng thấy lạ: “Hay là mùi hoa cỏ gì đó? Bình thường nấu ăn làm gì thơm xa thế!”
“Không đâu, rõ ràng là mùi cơm nấu.” Trương Kiều Anh chen vào: “Tôi ngửi giống như mùi cháo ấy.”
Người lớn kẻ nhỏ đi ngang qua nhà họ Tiêu đều phải dừng chân hít hà, ai nấy đều thầm nghĩ:
“Nhà chú hai nấu cái gì mà thơm thế nhỉ?”
“Ngửi thì đúng là mùi cháo, nhưng từ bao giờ cháo lại thơm thế này? Cháo vốn nhạt nhẽo, chán ngắt, tôi còn ghét ăn cháo nữa kìa.”
“Tôi còn ngửi thấy mùi bánh trứng rán nữa, thơm muốn xỉu!”
Một đứa trẻ nuốt nước miếng ừng ực:
“Thơm thế này… thèm quá đi!”
“Béo con, chẳng phải mày vừa ăn sáng xong rồi sao?” Đứa trẻ chừng mười tuổi đứng cạnh bĩu môi: “Người thì đã tròn vo, ăn thêm nữa thành heo mất thôi!”
Béo con tên thật là Tiêu Cảnh, vì cậu trắng trẻo lại mập mạp nên cả làng gọi cậu là Bánh Bao.
“Đồ than đen, chính mày mới là heo ấy!” Bánh Bao đỏ mặt quát lại: “Heo đen sì!”
Than đen tên thật là Tiêu Lệ Minh, da cậu ngăm hơn bọn trẻ khác nên bị trêu là cục than.
Hai đứa trẻ còn đang định cãi nhau thì một đứa khác reo lên:
“Tiểu Lươn đến rồi kìa!”
Tiểu Lươn chính là Tiêu Tiểu Hối. Người lớn gọi cậu vậy vì cậu mê nghịch nước, nghịch bùn như con lươn, bọn trẻ nghe nhiều rồi cũng quen gọi theo.
Thấy Tiểu Hối, mắt bọn trẻ sáng rỡ, liền ùa đến vây quanh:
“Tiểu Lươn!”
“Tiểu Lươn, cậu có sang nhà thím hai ăn sáng không thế?”
“Tiểu Lươn, cậu biết thím Hai nấu cái gì mà thơm vậy không?”
“Tiểu Lươn…”
Ngực ưỡn thẳng, cằm hất cao, Tiểu Hối vênh váo đáp:
“Tại sao tôi phải nói cho mấy cậu biết tôi có sang nhà thím Hai ăn không? Mà có đi thì cũng chẳng thèm dẫn theo ai hết, nhìn mấy cậu xem, chẳng khác gì ma đói, thật mất mặt!”
Nói rồi, Tiểu Hối chạy tới gõ cửa sân nhà họ Tiêu.
Trong nhà, gia đình Tiêu đang ăn sáng ngon lành, nào hay bữa ăn của mình đã gây ra một trận náo nhiệt bên ngoài.
“Mẹ, mẹ bỏ gì vào nồi cháo mà ngon thế? Bánh trứng cũng tuyệt quá!” Tiêu Linh Dạ vừa ăn vừa khen.
Mẹ Tiêu cau mày:
“Mẹ vẫn nấu như mọi ngày thôi, nhưng đúng là hôm nay cháo có vị thơm ngon lạ thường nhỉ.” Nói rồi bà cũng múc một thìa nếm thử.
Đúng lúc ấy, ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa.
Mẹ Tiêu ngạc nhiên:
“Sáng sớm thế này ai lại đến nhỉ? Tiểu Dạ, con ra mở cửa xem.”
Tiêu Linh Dạ nghe lời đi mở, vừa mở ra, cậu sững người, trước sân đã có cả một đám người đứng chen chúc, ngoài mấy đứa trẻ còn có mấy bác, mấy cô thò đầu ngó vào.
Tiêu Linh Dạ lễ phép hỏi:
“Các bác, các cô, có chuyện gì thế ạ?”
Một người trong làng cười đáp:
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi xem mẹ con nấu món gì mà hương thơm bay cả dặm, mấy cô ngửi mà chảy cả nước miếng đây này.”
Tiêu Linh Dạ lúc này mới hiểu ra, thì ra mọi người bị mùi thơm hấp dẫn tới. Nhưng dù vậy, cậu vẫn thấy chuyện này hơi quá đáng, dù sao bữa sáng mẹ nấu sao có thể kéo cả xóm bu lại được?
Cậu còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Hối đã nóng ruột hét lên:
“Anh Dạ, còn thừa phần ăn sáng nào không ạ? Em chưa được ăn sáng đây này!”
Trong lòng Linh Dạ bật cười: Hóa ra bọn nhóc này muốn đến ăn chực cơ à, thú vị thật.
Cậu cười nói:
“Mẹ anh chỉ nấu vừa đủ cho nhà ăn thôi, chẳng còn thừa đâu.”
Thế nhưng Tiểu Hối chẳng buồn để ý, cứ thế chạy tót vào trong, miệng la toáng:
“Thím Hai, thím nấu món gì mà thơm thế! Cho con ăn với!”
Thấy Tiểu Hối xông vào, ba đứa trẻ khác cũng ùa theo phía sau.