Không Gian: Ta Dựa Vào Trồng Trọt Kinh Doanh, Nuôi Một Đế Vương Ăn Bám - Chương 58: Ngạc Nhiên Hay Kinh Hãi?
Cập nhật lúc: 25/09/2025 10:09
Tần Hạo là một người có mưu lược, hắn sắp xếp hai nghìn quân Tần gia, do thủ hạ của hắn là Lưu Hồng dẫn đầu, đi thẳng theo quan đạo đến Bình Nguyên Phủ, còn hắn thì dẫn theo Cao Thăng và mấy tên thị vệ cưỡi ngựa nhanh đến Phượng Tê Trấn, ở lại khoảng mười ngày rồi lại khởi hành đến Bình Nguyên Phủ hội quân với Lưu Hồng.
Tần Hạo mang theo Cao Thăng và bốn thị vệ, một đường gió bụi, chỉ mất tám ngày đã đến Phượng Tê Trấn, trong lòng Tần Hạo nóng lòng muốn gặp vợ con, hắn đi thẳng đến Phượng An Thôn.
Mặt trời lặn về Tây, trong ngôi làng nhỏ xinh đẹp, khói bếp bay lượn khắp nơi, Cao Thăng vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng cũng đến cuối làng.
Tần Hạo và nhóm người vừa vào làng đã bị Ngự Long Vệ phát hiện, nhưng thấy là Tần Hạo, bọn họ đều làm ngơ.
Trái tim Tần Hạo đập loạn xạ vì xúc động, hắn cố gắng bình ổn hơi thở, Tần Hạo vứt dây cương ngựa nhảy xuống, hắn sải bước vào sân.
Vạn Thiên Thiên đặt Đại Bảo và Tiểu Bảo vào xe đẩy trẻ em, nàng đẩy các con đi dạo trong sân, cảnh hoàng hôn vô cùng đẹp đẽ, nàng muốn đưa Đại Bảo và Tiểu Bảo đi ngắm hoàng hôn, để tối ăn cơm được nhiều hơn một chút.
Tần Hạo vừa vào sân đã nhìn thấy Vạn Thiên Thiên, nàng mặc một chiếc váy lụa màu trăng, dáng người thướt tha, cả người đẹp như một tiên nữ!
Tần Hạo ngây người đứng tại chỗ, cho đến khi Đại Bảo trong xe đẩy được Vạn Thiên Thiên đẩy tới, thằng bé đột nhiên nhìn thấy một tên to lớn đen sì, giật mình hét lên: “A! A… a…”
Tiểu Bảo đang ung dung tận hưởng việc được nương thân đẩy đi dạo, bị tiếng hét của ca ca làm giật mình, sợ đến run rẩy, trong chớp mắt, khóe mắt Tiểu Bảo đã ngập nước, giây tiếp theo Tiểu Bảo bĩu môi đầy ủy khuất: “Oa a… oa a!”
Vạn Thiên Thiên vội vàng dừng xe, nàng ngẩng đầu lên liền thấy Tần Hạo đứng như một khúc gỗ ở cửa sân, Vạn Thiên Thiên tức mà bật cười, cái tên cha gỗ này làm các con sợ khóc rồi mà còn ngẩn người ra đó!
Vạn Thiên Thiên: “Phu quân, chàng tới rồi, lại đây đi, nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo này, các con chưa gặp chàng bao giờ, có chút lạ người, lát nữa quen sẽ ổn thôi!”
Tần Hạo xúc động sải bước nhanh tới
: , hắn bối rối nói: “Thiên Thiên, xin lỗi nàng, ta đến muộn rồi, Đại Bảo Tiểu Bảo, cha đến muộn rồi, xin lỗi nha!”
Đại Bảo nhìn thấy tên to lớn đen sì này không những không bị đuổi đi, mà còn đi tới gần, thằng bé càng hét lớn hơn vì kích động, trong lòng nó nóng ruột, người đâu hết rồi, sao không ra đuổi tên to lớn đen sì này đi!
Vạn Thiên Thiên vội vàng bế Đại Bảo lên dỗ dành, Vạn Thiên Thiên: “Phu quân, chàng mau dỗ Tiểu Bảo đi!
Nhẹ một chút, ấy… đúng rồi! Đỡ lấy m.ô.n.g nhỏ và khuỷu chân nhỏ của con, đầu con tựa vào khuỷu tay chàng, cao hơn một chút, ấy! Đúng rồi!
Phu quân, chàng đi chậm chậm thôi! Tiểu Bảo thích được đi dạo, chàng đưa con đi dạo là được rồi, đúng! Cứ đi chậm chậm…”
Tần Hạo dưới sự hướng dẫn của Vạn Thiên Thiên, từ từ bế Tiểu Bảo, đi dạo quanh sân, dỗ dành tiểu bảo bối của mình.
Ánh mắt Tần Hạo chuyên chú nhìn tiểu nữ nhi của mình, thật đẹp quá! Tiểu nữ nhi lớn lên đáng yêu vô cùng, nàng chăm chú nhìn hắn, Tần Hạo cảm thấy trái tim mình cũng mềm nhũn đi.
Tiểu nữ nhi lúc đầu vẫn còn nước mắt lưng tròng, khóc như một chú cừu non, sau đó được cha mình ôm vững vàng, đi dạo khắp sân, nàng liền vui vẻ, có lẽ là do huyết mạch tương liên, Tiểu Bảo thậm chí còn cười khúc khích!
Đại Bảo được nương thân bế, thằng bé vui sướng vô cùng, vòng tay của nương thân mềm mại thơm tho, Đại Bảo nghe thấy tiếng cười khúc khích của muội muội, nó tìm theo tiếng mà nhìn sang, muội muội đang được tên to lớn đen sì kia bế đi khắp sân!
Đại Bảo: “Oa a… oa a…” Trả muội muội cho ta! Trả cho ta đi…
Cao Thăng đứng ở cửa sân, sốt ruột đến nỗi vừa dậm chân vừa gãi đầu, y thật muốn xông vào, ôm lấy Tiểu Bảo mà dỗ dành!
Tiểu Nguyệt Lượng đang săn b.ắ.n trên núi, tha một con gà rừng lớn chạy về đến cửa nhà, liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nó quăng gà rừng ra, liền lao vào…
Cao Thăng đang chắn ở cửa, y đang chăm chú nhìn vào trong sân, bất ngờ bị Tiểu Nguyệt Lượng phía sau, một cú đói sói vồ mồi, phịch một tiếng! Liền
: ngã nhào xuống sân!
Vạn Thiên Thiên nghe tiếng liền ngẩng đầu, nàng hét lớn: “Nguyệt Lượng! Người nhà!”
Tiểu Nguyệt Lượng nghe thấy lời của nương thân mình, nó liền không há miệng cắn đứt cổ Cao Thăng, nó kiêu ngạo hất đầu một cái, giẫm lên đầu Cao Thăng, liền chạy vào sân.
Cao Thăng đáng thương, vừa định ngẩng đầu đã bị giẫm lên đầu lại bị ấn xuống, cái đầu chải chuốt gọn gàng, sau khi bị vuốt sói của Tiểu Nguyệt Lượng giẫm qua, lập tức biến thành đầu bù tóc rối!
Vạn Thiên Thiên biết, Tiểu Nguyệt Lượng giờ đã là một con sói trưởng thành rồi, sức lực của nó không nhỏ đâu, Cao Thăng đứa xui xẻo này không biết, bị ngã thành cái dạng gì rồi!
Vạn Thiên Thiên bế Đại Bảo đã quên cả khóc, có chút lo lắng đi tới, nàng yếu ớt hỏi: “Cái kia… cái kia… Cao Thăng à! Ngươi… ngươi không sao chứ? Cái Tiểu Nguyệt Lượng… nó không biết là người nhà đâu! Cao Thăng…”
Cao Thăng tội nghiệp mặt úp xuống, bị vồ ngã, mũi y bị đập hai dòng m.á.u mũi phun ra, nước mắt cũng chảy ròng ròng, y khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên, cười toe toét với Vạn Thiên Thiên và Đại Bảo đang trợn mắt nhìn mình!
Vạn Thiên Thiên…
Nhìn Cao Thăng trông như một con ma, Đại Bảo: “Khúc khích khúc khích! A! A! Khúc khích… khúc khích khúc khích…”
Tần Hạo bế Tiểu Bảo cũng đi tới, hắn nhìn kỹ, ôi chao! Tên ngốc này là tới làm trò cười sao?
Tiểu Bảo nhìn thấy Cao Thăng giống như một con quái vật, Tiểu Bảo giật mình, thân hình bé nhỏ của nàng run lên, Tiểu Bảo: “Oa a… oa a… oa a…”
Tần Hạo đau lòng bế tiểu nữ nhi đang khóc nức nở vì sợ hãi, quay người không nhìn Cao Thăng, Tần Hạo: “Cao Thăng, mau dậy đi, vào nhà tìm nước rửa mặt đi, xem làm Tiểu Bảo sợ đến mức nào!”
Vạn Thiên Thiên phản ứng lại: “Phúc thúc, Phúc thúc, mau đưa Cao Thăng đi rửa mặt đi, đây đều là hiểu lầm nha, Nguyệt Lượng không cố ý đâu…”
Cao Thăng bị Đại Phúc kéo dậy, y xót xa bộ quần áo mới của mình dính đầy m.á.u mũi, hỡi ôi! Tạo hình hoàn hảo của mình, cứ thế bị hủy hoại trong chớp mắt! Tưởng sẽ tỏa sáng xuất hiện ai ngờ…