Không Gian Tùy Thân : Tiệm Tạp Hóa Thông Kim Cổ Nuôi Dưỡng Vương Gia Đăng Cơ - Chương 68: Đêm Đến Tây Châu Thành ---

Cập nhật lúc: 06/09/2025 02:27

Chúng nhân vốn tưởng rằng, lần này được gửi đến vẫn là những thứ như lẩu tự sôi, mì ăn liền.

Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới là, sau khi mở thùng hàng ra, bên trong lại là những món cơm canh nóng hổi.

Có cháo, có thịt, có trứng, có đủ loại rau, lại còn có mấy loại bánh.

Đừng nói là khi đi đường xa, ngay cả ngày thường, bọn họ cũng hiếm khi được ăn uống ngon đến vậy.

Chúng nhân vô cùng mừng rỡ, nhưng không ai trực tiếp đưa thức ăn vào miệng, mà đều răm rắp chờ Lý Quân Diễn phát hiệu lệnh.

Lý Quân Diễn nhìn các loại món ăn này, liền biết Tang Giác Thiển cả buổi chiều nay chắc chắn đã vô cùng bận rộn.

Trong lòng có chút xót xa cho sự bận rộn của nàng, nhưng cũng không nỡ phụ lòng.

Lý Quân Diễn đứng dậy, nhìn về phía các thị vệ: "Thần nữ ban tặng cơm canh, là để khao thưởng chư vị, chư vị cũng không thể để thần nữ thất vọng.

Hãy ăn uống nghỉ ngơi thật tốt, nửa canh giờ sau khởi hành, đêm nay nhất định phải đến Tây Châu."

Các thị vệ đồng loạt đáp lời, giọng nói vô cùng hùng hồn.

"Đêm nay nhất định phải đến Tây Châu!"

"Đêm nay nhất định phải đến Tây Châu!"

"Đêm nay nhất định phải đến Tây Châu!"

Dù chỉ có năm trăm người ngựa, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, lại hô vang khí thế ngút trời.

Tang Giác Thiển ở ngoài màn hình nghe tiếng hô của bọn họ, cũng cảm thấy có chút chói tai.

Kinh ngạc trước khí thế của bọn họ, đồng thời Tang Giác Thiển cũng có chút tò mò.

Lý Quân Diễn nói với Chu Vô Ưu rằng cho hắn năm ngày, vậy tại sao bây giờ lại muốn đến Tây Châu trước Chu Vô Ưu?

Nếu thời gian và điều kiện cho phép, Tang Giác Thiển chắc chắn sẽ trực tiếp hỏi.

Nhưng giờ cả hai điều không cho phép, Tang Giác Thiển đành phải chờ xem vậy.

Tuy nhiên cảm giác này, lại có chút giống như xem kịch nhập tâm, quả thực rất thú vị.

Để tránh bỏ lỡ tình tiết quan trọng, sau khi ăn tối, Tang Giác Thiển nhanh chóng lên lầu tắm rửa, thay bộ y phục ngủ thoải mái, ôm chăn mỏng mùa hè, nàng lại nằm xuống ghế dựa, bắt đầu nhập tâm vào vở kịch.

Gần đến canh Tý, Tây Châu đã hiện ra trước mắt.

Từ xa có thể trông thấy ánh lửa bập bùng trên tường thành Tây Châu.

Nương theo ánh lửa, lờ mờ nhìn thấy những thị vệ đang đứng gác phía trên.

Từ Tam ngước nhìn về phía tường thành, khẽ hỏi: “Vương gia, chúng ta có cần đợi đến sáng mai thành môn mở mới vào không?”

Lý Quân Diễn ánh mắt thâm trầm, đáy mắt lóe lên tia sáng khiến người khác rợn tóc gáy, đáp: “Dù có đến bình minh, thành môn cũng sẽ không mở.”

Từ Tam hơi ngẩn người, hỏi lại: “Tại sao?”

“Chu Vô Ưu không muốn cho người khác tùy tiện vào thành, sao có thể mở thành môn?

Nếu hắn ta chịu mở cửa thành, những nạn dân kia sao phải bộ hành đến Đình Châu chứ?”

Từ Tam có chút hổ thẹn, nói: “Vẫn là Vương gia nhìn xa trông rộng, thuộc hạ ngu muội rồi. Nhưng thành môn không mở, chúng ta vào bằng cách nào?”

Chẳng lẽ lại phải đợi Chu Vô Ưu quay về rồi cùng hắn vào sao?

Nếu quả thật như thế, việc bọn họ đến trước cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Lý Quân Diễn nhếch mép nở một nụ cười châm biếm: “Bản vương muốn vào thành, bọn chúng lẽ nào còn dám ngăn bản vương ở ngoài cửa?”

Không đợi Từ Tam nói thêm, Lý Quân Diễn vung tay áo lớn, trầm giọng nói: “Đi, theo bản vương vào thành!”

Mọi người đồng thanh đáp lời, thúc ngựa theo Lý Quân Diễn cùng phi nước đại về phía thành môn.

Trong đêm khuya tĩnh mịch này, tiếng vó của năm trăm con ngựa cùng phi nước đại không khác gì đất nứt trời rung.

Trên tường thành, những binh sĩ canh giữ vốn đang lim dim ngủ gật, sau khi nghe thấy âm thanh này, tất cả đều lập tức tỉnh táo.

Thành môn lang Tống Hà đang uống rượu trong phòng nghe thấy động tĩnh, suýt chút nữa làm đổ vò rượu trên bàn xuống đất, vội vàng hỏi han: “Xảy ra chuyện gì? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Một binh sĩ vội vàng chạy vào, khải bẩm: “Bẩm Thành môn lang, bên ngoài có đại quân, chừng vài trăm người, trông khí thế hung hãn, Thành môn lang mau ra xem đi!”

Tống Hà vỗ mạnh một cái xuống bàn, nói: “Đi! Ta muốn xem thử, kẻ nào to gan dám nửa đêm canh ba đến Tây Châu thành, chẳng lẽ đã ăn phải mật gấu gan báo?”

Tống Hà vội vàng lên tường thành nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới có không ít người ngựa, người đi đầu khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người thường.

Không chỉ y, ngay cả những người phía sau y cũng được trang bị tinh nhuệ.

“Kẻ nào đến?” Tống Hà cất cao giọng hỏi.

Từ Tam ngẩng đầu nhìn Tống Hà, đáp: “Thần Vương giá lâm, các ngươi mau mở thành môn.”

Nghe thấy hai chữ Thần Vương, Tống Hà lập tức tỉnh rượu một nửa.

Thần Vương đến sao?

Thần Vương vì sao lại đến?

Thần Vương chẳng phải nên ở Đình Châu sao?

Mặc dù Tây Châu và Đình Châu gần sát nhau, nhưng phiên vương không được tùy tiện rời khỏi phong địa, Thần Vương đêm khuya đến Tây Châu, cũng là không đúng phép tắc!

Trong chốc lát, trong đầu Tống Hà chợt lóe lên từng ý nghĩ này đến ý nghĩ khác.

Nhưng khi y đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm của Lý Quân Diễn, trong nháy mắt mọi suy nghĩ đều bị y ném ra sau đầu.

“Vương... Vương gia.” Tống Hà nuốt nước bọt, nói: “Vương gia sao lại đến đây vào đêm khuya? Thích sử của chúng ta hai ngày trước đã đi Đình Châu, có lẽ hôm nay đã đến nơi rồi, thật là trùng hợp bỏ lỡ nhau!”

Từ Tam lạnh mặt nói: “Chẳng lẽ ngươi còn dám bắt Vương gia quay về tìm hắn sao? Mau mau mở thành môn, nghênh Vương gia vào thành, đợi Thích sử các ngươi về lại Thích sử phủ.”

Nghe lời Từ Tam nói, Tống Hà vô thức lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Y là cái thá gì chứ?

Đâu dám sắp xếp chuyện của Thần Vương?

Cho dù Thần Vương có bị biếm khỏi kinh thành, đến Đình Châu vùng khỉ ho cò gáy, nhưng cũng không phải một thành môn lang nhỏ bé như y có thể trêu chọc.

Tống Hà nhìn Từ Tam, khô khốc mở miệng: “Nhưng... nhưng Thích sử trước khi đi đã dặn dò, trừ khi y trở về, nếu không không được mở cửa thành...”

Lời còn chưa dứt, giọng Tống Hà đã tự động nhỏ dần.

Giờ Thích sử không có ở đây, mặc dù trước khi đi y đã dặn dò, nhưng Thần Vương đã đến ngoài thành môn rồi, lẽ nào còn có thể ngăn cản người ta ở bên ngoài sao?

Tống Hà nhắm mắt, nói: “Mở thành môn, nghênh Vương gia vào thành.”

Tống Hà là Thành môn lang, binh sĩ giữ thành đương nhiên phải nghe lời y.

Theo lệnh của Tống Hà, thành môn rộng mở.

Khi Tống Hà vội vàng xuống dưới lầu thành, Lý Quân Diễn đã cưỡi ngựa vào thành, hạ mắt lẳng lặng nhìn y.

Bị Lý Quân Diễn nhìn chằm chằm, Tống Hà chỉ cảm thấy da thịt trên người căng lên, vội vàng cúi đầu: “Bái kiến Vương gia!”

“Dẫn bản vương đến Thích sử phủ.”

“Thích sử không...”

“Vậy bản vương phải đợi hắn ta về trên đường bên ngoài sao?”

“Không không phải.” Tống Hà vội vàng phủ nhận, không dám nói gì thêm, liên tục đáp lời: “Tiểu chức xin dẫn đường ngay.”

Tống Hà gọi người đến, xách lồng đèn đi trước dẫn đường.

Chính lúc đêm khuya, lại không có ánh trăng, đường xá tối đen như mực, ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ lồng đèn căn bản không đủ để nhìn rõ tình hình xung quanh.

Hai bên đường, các cửa tiệm hoặc nhà cửa đều không thắp đèn trước cửa, khắp nơi tối om.

Mãi đến hai khắc sau, từ xa nhìn thấy Thích sử phủ, trước cửa mới cuối cùng có ánh sáng.

Trước cổng lớn Thích sử phủ treo những chiếc lồng đèn lớn, ánh nến sáng rực, chiếu rọi cổng lớn và mọi thứ phía trước một cách rõ ràng.

Lớp sơn son trên cánh cổng lớn tươi sáng, con đường lát đá xanh phía trước cửa không hề vương một hạt bụi.

Đám gia đinh đứng ở cửa, thấy đoàn người họ đến, vội vàng gọi quản gia.

Quản gia vội vàng chạy ra nghênh đón: “Tống Thành môn lang, hôm nay chẳng phải ngươi trực sao? Sao lại dẫn nhiều người thế này đến đây?”

Tống Hà nghiêng người, dáng vẻ cung kính: “Đây là Thần Vương, Thần Vương đến tìm Thích sử, tiểu chức chỉ đành đưa người đến.”

Quản gia nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, hoảng sợ liếc nhìn Lý Quân Diễn một cái, rồi quay người định chạy về phía cổng lớn.

Từ Tam tung mình lên, chân đạp nhẹ vào lưng ngựa mượn lực, khoảnh khắc sau đã vững vàng tiếp đất, chắn trước mặt quản gia.

Từ Tam cười lạnh một tiếng: “Vương gia giá lâm, ngươi không ngoan ngoãn đáp lời, vội vàng như thế là định đi đâu?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.