Khu Tập Thể Quân Giới Những Năm 50 - Chương 125
Cập nhật lúc: 24/12/2025 03:07
Trong lòng Diệp Mãn Chi lúc này thật chẳng khác nào rơi xuống hố băng, lạnh lẽo vô cùng.
Cô đi làm đã ngót nghét một năm, quả thực cũng đã lập được ít nhiều thành tích, nhưng cô buộc phải thừa nhận rằng phần lớn là nhờ gặp được một người lãnh đạo hiền minh. Chủ nhiệm Mục là người am hiểu nguyên tắc, lại rất có tâm nâng đỡ, tạo điều kiện cho lớp trẻ phát huy. Nếu để Trương Cần Giản lên thay ghế Chủ nhiệm, Diệp Mãn Chi tự thấy những ngày tháng tới đây của mình e là sẽ không mấy dễ thở.
“Chủ nhiệm, bác sắp lên làm Chủ tịch quận thật ạ?” Ánh mắt luyến lưu của Diệp Mãn Chi lúc này chân thật đến lạ thường.
“Cũng hòm hòm rồi Tiểu Diệp ạ. Cháu là một cán bộ trẻ có lòng nhiệt huyết, lại hay lam hay làm, sau này cứ thế mà phát huy, tiếp tục cống hiến cho tiểu ban đường phố nhà mình nhé!”
Diệp Mãn Chi thầm nhủ, việc đó còn phải xem lãnh đạo cấp trên có chịu để cho cô có đất diễn hay không đã. Thế nhưng, vừa mới tâm sự với Chủ nhiệm Mục buổi sáng thì đến buổi chiều, cô đã nhận được điện thoại từ Ban Tổ chức Quận ủy.
Đích thân đồng chí Phó trưởng Ban Tổ chức thông báo: Sáng mai cô phải có mặt trên quận để tiến hành tổ chức đàm thoại.
Chương 68: Đồng chí Chủ nhiệm Diệp đi đăng ký kết hôn
Ở cái tiểu ban đường phố Quang Minh này, chỉ có Mục Lan và Trương Cần Giản là cán bộ thuộc diện Quận quản, mới đủ tư cách để Ban Tổ chức Quận ủy gọi lên đàm thoại. Những người khác đều thuộc diện cán bộ bổ sung do phường tự tuyển dụng.
Dẫu Diệp Mãn Chi thường tự nhận mình là cái thân cán bộ quèn, nhưng thực tế cô còn chẳng biết cái cổng Ban Tổ chức nó quay hướng nào. Đã bao giờ đặt chân đến đấy đâu!
Nhận được điện thoại, phản ứng đầu tiên của Diệp Mãn Chi là: Mình sắp được thăng quan tiến chức rồi! Nếu không thì Ban Tổ chức tìm mình nói chuyện làm gì? Không lên chức thì cô làm gì có đủ tư cách ấy!
Tuy nhiên, khi đã trấn tĩnh lại, nghĩ đến việc nhân sự trong cơ quan thay đổi xoành xoạch dạo gần đây, cô lại đồ rằng có khi Ban Tổ chức muốn thông qua cô để tìm hiểu tình hình các đồng chí khác, ví dụ như ông Trương Cần Giản chẳng hạn.
Vừa mới nếm mùi thất vọng vụ cán bộ điều động xong nên lần này Diệp Mãn Chi không dám hở môi với ai. Cô cứ thao thức, ruột gan cồn cào suốt một đêm, sáng sớm hôm sau đã có mặt tại Ban Tổ chức Quận ủy theo đúng yêu cầu.
Phó trưởng ban Lâm là một nữ đồng chí trung niên. Sau vài câu chào hỏi xã giao, bà đi thẳng vào vấn đề, hỏi cô về quan điểm đối với công tác phường, lại bảo cô giới thiệu sơ lược về tình hình công tác và học tập của bản thân.
Nghe câu hỏi, lòng Diệp Mãn Chi bỗng chốc nhẹ bẫng. Xem chừng đối tượng khảo sát lần này đúng là bản thân cô rồi.
Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với đàm thoại tổ chức, nhưng đạo lý thì ở đâu cũng thế: Muốn được cất nhắc thì phải trưng ra được năng lực và thành tích!
Thế là, cô đem những “món hời” nhất ra trình bày. Công tác thủ công nghiệp gia đình của phường là do một tay cô phụ trách. Quý IV năm ngoái, thu nhập mảng này của phố Quang Minh đứng thứ hai toàn thành phố. Sang năm nay, nhờ có kênh tiêu thụ từ phiên chợ Gò Phản Đế, thu nhập lại tăng vọt, vươn lên đứng đầu thành phố vào quý I!
Ngoài ra, trường Tiểu học Phản Đế vừa khánh thành là ngôi trường theo mô hình “công lập dân hỗ trợ” đầu tiên của thành phố. Trong bối cảnh ngân sách eo hẹp, trẻ con thất học nhiều, đơn vị cô đã không dùng một xu ngân sách mà vẫn tự huy động vốn xây được trường, và cô chính là nhân tố đóng vai trò then chốt trong công cuộc đó.
Diệp Mãn Chi không nói toạc ra rằng chỉ tiêu xây trường là cô xin về, xi măng là cô đổi được, vì nói thế nghe nó lộ liễu quá, dễ bị coi là tranh công.
Bên cạnh hai thành tích rực rỡ nêu trên, công tác xóa mù chữ cho người lớn ở Quang Minh cũng đạt kết quả mỹ mãn. Tuy số người thoát mù chưa phải đông nhất quận, nhưng số người sau khi tốt nghiệp lớp xóa mù mà tiếp tục xin học lên lớp bổ túc văn hóa bậc tiểu học thì lại đứng đầu bảng.
Cô chọn lọc những điểm trọng tâm, giới thiệu khái quát các đầu việc chính. Còn về tình hình học tập, cô hiểu Phó trưởng ban không hỏi về điểm số văn hóa, mà là hỏi về sự tiến bộ trong tư tưởng chính trị.
Diệp Mãn Chi đã nộp đơn xin vào Đảng, lại vừa kết nghiệp lớp bồi dưỡng cán bộ cơ sở tại Trường Đảng với thành tích đứng thứ năm toàn khóa. Tuy không lọt được vào tốp ba, nhưng với cái tuổi trẻ măng của mình, cô tự thấy thế là quá đủ để “nổ” một chút rồi!
Bởi vậy, tuy chỉ đứng thứ năm nhưng giọng điệu của cô lọt vào tai Phó trưởng ban Lâm cứ như thể cô vừa đỗ thủ khoa không bằng.
Trước đây Mục Lan từng nhận xét đồng chí Tiểu Diệp này luôn tích cực, tự tin, nhiệt tình công tác cực cao. Lúc ấy bà Lâm chưa để tâm lắm, giờ mới thấy đúng là Diệp Mãn Chi mang trong mình một tinh thần cách mạng vô cùng hăng hái.
Bà Lâm thản nhiên quan sát người cán bộ trẻ, mỉm cười hỏi: “Ngoài việc học ở lớp bồi dưỡng cán bộ, đồng chí còn tham gia học tập thêm mảng nào không? Gần đây có đọc sách báo gì không?”
“Báo cáo đồng chí, dạo này cơ quan có hai đồng chí điều chuyển công tác nên việc cũng hơi nhiều, cháu mới chỉ kịp đọc qua cuốn ‘Làm thế nào để trở thành một người Đảng viên Cộng sản’ chứ chưa có thời gian nghiên cứu kỹ. Tuy nhiên, sau khi nộp đơn vào Đảng, cháu đã đọc qua Đảng cương, Đảng điều và sách thường thức chính trị, ngoài ra còn đọc xong cuốn ‘Thép đã tôi thế đấy’ ạ.”
Diệp Mãn Chi thực ra rất muốn kể tên mấy cuốn sách cao siêu trên giá sách của Ngô Tranh Vinh, nhưng khổ nỗi cô đã đọc đâu. Nhỡ lãnh đạo bảo nêu cảm tưởng mà mình tịt ngóm thì ê mặt lắm! Thế nên cứ có sao nói vậy cho nó lành.
“Ừ, cán bộ trẻ đọc những cuốn đó là tốt. Sau này nên tìm đọc thêm ‘Chủ nghĩa Xã hội và Chủ nghĩa Cộng sản’ hay ‘Sửa đổi lối làm việc’ để nâng cao trình độ luận lý.” Phó trưởng ban Lâm gợi ý vài đầu sách, rồi theo quy trình hỏi tiếp: “Đồng chí tự thấy bản thân còn những khuyết điểm gì không?”
Diệp Mãn Chi nhất thời chẳng tìm ra cái khuyết điểm nào cho ra hồn. Cô thấy mình ở một số phương diện tuy chưa đến mức “ưu tú” nhưng cũng đạt mức “khá”, mà “khá” thì đâu tính là khuyết điểm?
Nếu cứ bắt phải nói thì khuyết điểm lớn nhất là cô quá trẻ, thời gian công tác quá ngắn, thâm niên chính là điểm yếu chí tử. Nhưng cô đời nào lại tự khai ra điều đó, nhỡ lãnh đạo lại thấy cô trẻ quá thật mà không đề bạt nữa thì hỏng bôi.
Thế là, sau một hồi cân nhắc, cô chỉ nói rằng việc tự phê bình bản thân đôi khi còn chưa quyết liệt. Rồi cô bảo mình có kinh nghiệm thực tế, giỏi vận động quần chúng nhưng lại thiếu kinh nghiệm công tác văn phòng, hồi lên Ban Cải cách quận vì bỡ ngỡ mà gây ra bao chuyện nực cười, như việc nhầm xe công vụ với xe hơi riêng chẳng hạn.
Dẫu sao cô cũng là cán bộ đi lên từ cơ sở, thiếu kinh nghiệm sự vụ là chuyện thường tình, cô thấy cái “khuyết điểm” này cũng chẳng phương hại gì đến đại cục.
Buổi đàm thoại kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ. Lúc rời khỏi tòa nhà Quận ủy, lòng bàn tay Diệp Mãn Chi ướt đẫm mồ hôi. Qua những thông tin mà Phó trưởng ban Lâm tiết lộ, cô hiểu rằng buổi khảo sát hôm nay là do Chủ nhiệm Mục đã tiến cử cô với tổ chức. Cô bỗng chốc hiểu ra nỗi lòng của bà Mục lúc giới thiệu đối tượng cho mình hôm trước, cảm giác biết ơn và vui sướng đúng là không lời nào tả xiết!
Về đến cơ quan, Diệp Mãn Chi tìm gặp riêng Chủ nhiệm Mục. “Chủ nhiệm, có phải bác đã đề đạt cháu với Ban Tổ chức không ạ?”
“Ừ, dẫu kết quả cuối cùng thế nào thì cháu cũng cứ bình tâm mà tiếp tục phục vụ bà con phố Quang Minh nhé.”
Khi đàm thoại với tổ chức, Mục Lan đã kiến nghị để Trương Cần Giản lên thay bà làm Chủ nhiệm, và đề bạt Diệp Mãn Chi làm Phó Chủ nhiệm. Diệp Mãn Chi trẻ tuổi, vừa là nhược điểm nhưng cũng chính là ưu điểm. Người trẻ thì đầu óc linh hoạt, có sức bật, đó là sự thật hiển nhiên. Bà Mục Lan lọt vào mắt xanh của cấp trên cũng một phần nhờ vào những ý tưởng táo bạo của lớp trẻ này. Cái chỉ tiêu xây trường và danh hiệu lao động tiên tiến năm ngoái đều là do Diệp Mãn Chi mang về, bà đề cử cô lên cũng coi như là một cách “ghi nhận công lao”.
Vả lại sau này bà công tác trên quận, phố Quang Minh chính là cái nôi, là hậu phương do bà gầy dựng bấy lâu. Bà cần cái thành tích rực rỡ này phải được nối dài, mà ông Trương Cần Giản thì tính tình trầm ổn, có phần cũ kỹ, giữ thành thì được chứ xông pha thì thiếu.
Hiện nay cả thành phố đang sục sôi xây dựng chủ nghĩa xã hội, các phường khác đều tiến lên, nếu Quang Minh cứ đứng dậm chân tại chỗ thì coi như là thụt lùi. Vì vậy, bà muốn chọn cho ông Trương một người cộng sự có tinh thần tiến thủ. Người từ đơn vị khác điều về chưa chắc đã nghe lời bà, còn Diệp Mãn Chi là cán bộ do chính tay bà đào tạo, đặt vào ghế Phó Chủ nhiệm là vẹn cả đôi đường.
Diệp Mãn Chi ngập ngừng: “Chủ nhiệm, cháu còn trẻ quá, thâm niên lại ít, e là tổ chức không chuẩn y đâu ạ.”
“Đã được gọi lên đàm thoại nghĩa là tổ chức đã ghi nhận thành tích gần đây của cháu rồi. Cháu đừng lo nghĩ xa xôi quá, cứ tập trung công tác cho tốt đi.”
Bà Mục Lan không khẳng định chắc nịch điều gì. Bà đề cử Diệp Mãn Chi tất nhiên đã tính đến chuyện tuổi tác. Nếu vào thời điểm khác, một người mới đi làm chưa chắc đã có cửa thăng tiến. Nhưng năm nay thành phố vừa mới đưa ra chủ trương kiện toàn đội ngũ cán bộ có tinh thần cách mạng quật khởi, bám sát quần chúng. Phải có cả những cán bộ kỳ cựu lẫn những gương mặt trẻ ưu tú. Đặc biệt là yêu cầu các đồng chí lão thành phải khắc phục tư tưởng “sống lâu lên lão làng”, bài trừ tư tưởng bảo thủ hữu khuynh để tăng cường đào tạo lớp người kế thừa vô sản.
Bây giờ bồi dưỡng lớp người kế tục cách mạng là nhiệm vụ chính trị của Đảng bộ các cấp, có quy hoạch rõ ràng. Diệp Mãn Chi gốc gác công nông, lại có thành tích thực tế, rất có khả năng sẽ được quận chọn để “ươm mầm”.
Còn đương sự – đồng chí cán bộ Diệp – thì hoàn toàn chẳng nghĩ đến việc mình lọt vào danh sách “mầm non” ấy. Chủ nhiệm bảo cứ bình tâm thì cô bình tâm thật, chẳng tơ tưởng gì chuyện thăng quan nữa. Quan trọng là việc này nằm ngoài tầm tay của cô. Dẫu có bà Mục tiến cử nhưng tổ chức chắc chắn cũng phải lấy ý kiến của Trương Cần Giản – cấp trên trực tiếp của cô. Cô đồ rằng ông Trương chẳng mặn mà gì với việc cộng tác với một đứa trẻ ranh như mình đâu.
Thế là, Diệp Mãn Chi gác chuyện công sang một bên, bắt đầu lo cho đại sự đời mình. Vì công việc của cô dạo này có nhiều biến động nên Ngô Tranh Vinh vẫn chưa nhắc lại chuyện cưới xin. Hai ngày lành mà các cụ chọn, cô cũng là nghe lỏm được từ chỗ bác Thường Nguyệt Nga.
Cô chạy đến bàn bạc với Ngô Tranh Vinh, cả hai đều thống nhất chọn ngày 28 tháng 5 để đi đăng ký. Lý do của Ngô Tranh Vinh thì khỏi phải bàn, chiếc giường gỗ mới đóng đã để khô hơn một tháng rồi, chỉ chờ đón nữ chủ nhân về dinh thôi. Còn Diệp Mãn Chi chọn ngày này chủ yếu là vì không muốn chọn mùng 1 tháng 8. Sau tháng Tám, đơn vị nào cũng bận túi bụi, nhất là bên quân đại diện năm nào cũng phải làm đợt thi đua chào mừng Quốc khánh, Ngô Tranh Vinh rất dễ phải đi công tác biền biệt, bỏ cô phòng đơn gối chiếc ngay kỳ trăng mật.
