Khu Tập Thể Quân Giới Những Năm 50 - Chương 158
Cập nhật lúc: 24/12/2025 16:14
Trương Cần Giản gật đầu tán thành: "Cách nghĩ này tương đối hay, các đại biểu khóa trước nếu không có vấn đề gì thì có thể tiếp tục tham gia ứng cử."
Trong lớp học nhanh chóng vang lên vài cái tên quen thuộc với Mãn Chi, đều là những gương mặt cư dân có thành tích tiên tiến nổi bật, từng làm đại biểu Hội đồng nhân dân các khóa trước.
Bác Lý - Trưởng ban quản trị số 5 lên tiếng: "Tôi xin đề xuất thêm một nhân sự nữa. Mấy năm trước chúng ta chưa từng giới thiệu đại biểu sinh viên, chủ yếu là vì phố mình chưa có sinh viên đại học nào thực sự tiêu biểu, bọn trẻ hoặc là đi học xa, hoặc là tiếng tăm của trường và mức độ tiến bộ của bản thân chưa đủ tầm. Năm nay, đồng chí Chu Mục ở Ban số 5 chúng tôi đã thi đỗ đại học, lại còn là sinh viên trường Đại học Tổng hợp tỉnh nhà, tôi thấy có thể giới thiệu đồng chí Chu Mục làm đại biểu sinh viên!"
Năm nay cả cái phố Quang Minh này chỉ có mình con trai Phó Giám đốc Chu nhà máy 856 là đỗ Đại học Tổng hợp. Những người có mặt ở đây đều biết Chu Mục là ai. Nhưng vì cậu ta vẫn còn là sinh viên, mọi người chưa hiểu rõ tình hình cụ thể nên cũng chẳng đưa ra nhận xét gì. Nhất thời không thấy ai lên tiếng phản đối hay tán thành.
Mãn Chi chú ý quan sát động tĩnh trong phòng họp, thấy cái đề cử này thế mà chẳng ai phản đối, trong lòng cô bỗng bốc hỏa bừng bừng. Nhà họ Chu dám nhúng tay vào báo cáo sức khỏe của người khác, tuy Chu Mục không trực tiếp tham gia nhưng anh ta biết mà không báo, lại còn cấu kết với người đàn bà khác để lừa gạt vị hôn thê của mình, hạng người ấy dựa vào cái gì mà đòi làm Đại biểu nhân dân cơ chứ?
Chuyện trúng tuyển đại học cô không có tiếng nói, nhưng công tác bầu cử Đại biểu nhân dân này lại diễn ra ngay dưới mũi cô. Nếu để hạng người như Chu Mục trúng cử đại biểu, thì cái chức Phó Chủ nhiệm này cô làm cũng quá bạc nhược rồi!
"Tôi thấy giới thiệu Chu Mục là không thích hợp." Mãn Chi lên tiếng phản đối dứt khoát.
"Chu Mục là sinh viên Đại học Tổng hợp thì không sai, nhưng trường ấy không chỉ có mình anh ta là sinh viên địa phương. Anh ta nhập học chưa đầy một học kỳ, chưa phải là Đảng viên, cũng chẳng phải cán bộ đoàn thể sinh viên, về mặt học tập và chính trị tạm thời chưa có thành tích gì đặc biệt nổi trội. Trong khi đó, cả quận Chính Dương này chỉ có duy nhất một chỉ tiêu đại biểu sinh viên."
"Theo tôi được biết, đại biểu sinh viên khóa trước là một đồng chí cán bộ đi học ở trường Tổng hợp, năm nay đồng chí ấy chưa tốt nghiệp, khả năng cao là sẽ tiếp tục tham gia ứng cử. Chu Mục so với người ta thì thiếu hẳn sức cạnh tranh. 15 suất của khối phố mình quý giá lắm, chi bằng cứ dành thêm cho đại biểu cư dân và đại biểu công nhân, còn đại biểu sinh viên thì ta nên thôi không giới thiệu nữa."
Lập luận của Mãn Chi thấu tình đạt lý nên nhận được sự hưởng ứng của nhiều người. Chu Mục ở phố Quang Minh thì còn coi là có chút mặt mũi, nhưng đưa lên Quận cạnh tranh với thiên hạ thì thực lực đúng là chưa đủ tầm. Thế là chuyện đề cử đại biểu sinh viên chẳng ai nhắc lại nữa.
Sau khi các Trưởng, Phó ban quản trị tranh luận một hồi về chỉ tiêu cư dân, cuộc họp chuyển sang phần giới thiệu đại biểu cơ quan. Trong 15 suất chắc chắn phải dành ra một suất cho cán bộ khối phố. Hiện văn phòng khối phố có tám cán bộ, việc trao suất duy nhất này cho ai quả là một vấn đề. Ứng cử viên đều phải do người khác đề cử chứ không ai được "mèo khen mèo dài đuôi" tự ứng cử mình. Vì thế, dù trong bụng ai cũng nhẩm câu "chọn tôi đi, chọn tôi đi" thì mặt mũi vẫn phải làm ra vẻ điềm nhiên, chờ đợi sự giới thiệu liên danh của người khác.
Anh Hà Cường ở Ban số 1 vốn là "cánh tay phải" của Trương Cần Giản, liền tiên phong nói: "Tôi thấy suất này nên dành cho Chủ nhiệm Trương Cần Giản. Năm nay thành tích công tác của khối phố chúng ta ai cũng thấy rõ, Chủ nhiệm Trương có công lao không nhỏ."
Trao suất này cho bác Trương thì mọi người cũng chẳng bới móc được gì. Hồi bác Mục Lan làm Chủ nhiệm thì suất này thuộc về bác Mục Lan, nay bác Mục Lan thăng chức lên Quận rồi, xét theo thâm niên cấp bậc thì cũng phải đến lượt bác Trương.
Thế nhưng, cả Quận chỉ có 22 suất đại biểu cơ quan, mà cán bộ lớn nhỏ ở các phòng ban trực thuộc Quận có khi lên đến cả trăm người. Cạnh tranh khốc liệt như thế, xét về thành tích cá nhân của bác Trương thì chưa chắc đã có cửa thắng. Tuy thành tích chung của phố Quang Minh có phần của bác Trương, nhưng thời bác Mục Lan còn ở đây, bác ấy đã lấn át hoàn toàn. Cán bộ thường của khối phố thì cuối năm xét "Cá nhân tiên tiến", còn Chủ nhiệm và Phó Chủ nhiệm thì xét "Chiến sĩ thi đua công tác cơ sở". Phố Quang Minh từng ba lần đề nghị danh hiệu Chiến sĩ thi đua, hai lần giới thiệu bác Mục Lan đều trúng, còn lần giới thiệu bác Trương, có lẽ do cạnh tranh quá gắt nên bác ấy lại bị trượt mất! Do đó, dù làm Phó Chủ nhiệm hơn ba năm trời, bác Trương vẫn chẳng có danh hiệu cá nhân nào ra hồn.
Mãn Chi cũng chẳng có danh hiệu cá nhân nào, cô nghĩ bụng tình cảnh hai người cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Lợi thế của bác Trương chẳng qua là già đời hơn cô, xét thứ bậc thì xếp trên cô. Nhưng dù không được chọn, Mãn Chi cũng muốn tranh thủ lấy một cơ hội cho mình. Danh sách sơ bộ sau khi lên Quận, Hội đồng bầu cử Quận còn phải cân đối tình hình chung để chọn ra ứng cử viên từ các đơn vị. Vạn nhất cô lại được chọn thì sao!
Thế là, sau khi có hai người đề cử bác Trương, Mãn Chi lại phát biểu:
"Cháu cũng muốn đề cử bác Chủ nhiệm Trương. Tuy là cấp phó nhưng cháu cũng xin dày mặt thưa thật một câu: Thành tích năm nay của khối phố mình thực sự rất nổi bật. Đặc biệt là sau khi bộ máy lãnh đạo được kiện toàn, văn phòng khối phố đã hoàn thành được hai việc lớn được bà con hết lời khen ngợi."
"Một là mời được đồng chí Thị trưởng về giảng bài đầu tiên về giáo d.ụ.c chính trị tư tưởng xã hội chủ nghĩa cho cư dân phố Quang Minh, sau đó lại mời được lãnh đạo Cục Công nghiệp và Cục Giáo d.ụ.c về giảng các bài tiếp theo. Hai là chị em phụ nữ đã chung tay lập nên Trạm phục vụ tiện dân Mùng 8 tháng 3, mang lại bao nhiêu tiện ích cho bà con. Có sự ủng hộ hết mình của bác Trương thì hai công tác này mới được triển khai nhanh chóng và thuận lợi như thế. Vì vậy, cháu thấy giới thiệu bác Trương là hoàn toàn hợp lý."
Nghe xong, Trương Cần Giản mỉm cười hài lòng. Suất đại biểu cơ quan này thường là dành cho Chủ nhiệm hoặc Phó Chủ nhiệm. Nay Mãn Chi đã đề xướng tên bác, thì suất này coi như chắc chắn thuộc về bác rồi. Còn việc cuối cùng có được Quận chọn hay không thì hạ hồi phân giải.
Mãn Chi lại tiếp tục: "Ngoài bác Trương ra, cháu còn muốn đề cử thêm đồng chí Lưu Kim Bảo. Vụ án gián điệp địch gây xôn xao dư luận vừa qua mọi người đều rõ, đồng chí Lưu Kim Bảo đã bị nữ đặc vụ đ.â.m một nhát trọng thương. Về thâm niên và thành tích cũ, Kim Bảo chắc chắn không bằng bác Trương, nhưng cháu rất khâm phục lòng dũng cảm đương đầu với kẻ địch của đồng chí ấy. Dù hy vọng trúng cử không lớn, cháu vẫn muốn đề cử đồng chí Lưu Kim Bảo lấy một suất!"
"Đúng đấy, Kim Bảo đúng là cừ khôi, chúng ta phải cổ vũ cho lớp trẻ chứ!" Nghe Mãn Chi nói, vài người có quan hệ tốt với Lưu Kim Bảo liền hưởng ứng ngay.
Thực ra Lưu Kim Bảo cũng có chút toan tính với suất này. Việc anh bị thương lập công có tính thời điểm, năm nay lập công thì chỉ xin giải thưởng cho năm nay thôi, để sang năm là "nguội" mất. Thế nên anh muốn chớp lấy cơ hội lần này để lấy cái danh Đại biểu nhân dân. Đương nhiên, cạnh tranh suất với lãnh đạo đơn vị là có rủi ro. Trượt thì không sao, chứ nhỡ trúng tuyển, anh dễ bị bác Trương ghi vào "sổ đen" lắm.
Kim Bảo không phải là hạng thanh niên mới lớn ngơ ngác, lúc Mãn Chi đề cử bác Trương, cô ta nhắc đến Thị trưởng trước rồi mới nhắc đến Trạm phục vụ, người ngoài có khi không rõ nhưng người trong văn phòng ai chẳng biết hai công tác ấy là do Mãn Chi cầm trịch. Cô ta cũng đang nhắm tới cái suất đại biểu này đây!
Thế là anh chủ động lên tiếng: "Vậy tôi xin đề cử đồng chí Diệp Mãn Chi. 'Lớp học nhân dân lớn' và 'Trạm phục vụ tiện dân' đều do Phó Chủ nhiệm Diệp gây dựng nên, mảng thu nhập từ nghề phụ gia đình do cô ấy phụ trách từ đầu năm đến nay luôn dẫn đầu toàn thành phố. Thành tích này đưa lên Quận cũng rất có sức nặng." Anh đề cử Mãn Chi, một phần là để "có đi có lại", mặt khác cũng là muốn cô ta cùng gánh bớt cái "hỏa lực" từ phía lão Trương. Dù ai trúng thì anh cũng không đến nỗi đắc tội với cả hai vị Chủ nhiệm.
Phố Quang Minh chỉ có 15 suất, nhưng tại buổi hội nghị hôm đó đã có 22 người được giới thiệu liên danh. Trương Cần Giản vốn là người trọng sĩ diện và phong độ, bác không thể vì muốn mình chắc chắn trúng cử mà gạt tên hai ứng cử viên trẻ tuổi kia ra được. Nếu hội nghị khối phố chưa quyết được, thì bác quyết định cứ gửi cả danh sách sơ bộ 22 người lên Quận, để cấp trên "liên danh giới thiệu". Hai đứa trẻ này tuy có chút thành tích nhưng "đế" chưa đủ dày, dù có được giới thiệu thì phần lớn cũng chỉ làm "quân xanh" lót đường thôi. Bác chẳng ngại thể hiện vẻ rộng lượng, đem nộp cả danh sách 22 người lên Quận.
Mỗi ứng cử viên đều phải nộp một bản báo cáo thành tích cá nhân. Mãn Chi chẳng có thành tích cá nhân gì vang dội, nhưng công trạng trong công việc thì nhiều vô kể. Cô bổ sung thêm nội dung mới vào bản lý lịch cũ, thu xếp gọn gàng rồi đem nộp.
Việc giới thiệu ứng cử viên chỉ là một khâu nhỏ trong công tác tổng tuyển cử. Tiếp theo, văn phòng khối phố và đồn phái xuất còn phải thẩm tra tư cách cử tri, đi từng ngõ gõ từng nhà để đăng ký cử tri và phát thẻ cử tri. Mỗi lần thẩm tra tư cách cử tri là y như rằng lại xảy ra đủ chuyện rắc rối.
Thẩm tra tư cách cử tri cũng giống như một lần nữa khẳng định thành phần giai cấp của mỗi người. Ai gốc gác công nông thì đương nhiên thấy vinh quang, đi đứng ưỡn n.g.ự.c đầy tự tin. Nhưng đến những thành phần khác thì khó nói lắm, hạng địa chủ ác bá, phản động, tội phạm hình sự, người mắc bệnh tâm thần là không có quyền bầu cử. Đến ngày bầu cử, mọi người hớn hở cầm thẻ cử tri đi bỏ lá phiếu quý giá, còn những ai không có thẻ thì trông "lạc quẻ" và khó coi vô cùng.
Sáng thứ Tư, khi toàn thể cán bộ văn phòng đang rà soát thẻ cử tri, cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh, một nữ đồng chí khoảng hơn ba mươi tuổi dắt theo đứa nhỏ xông vào. Vừa vào cửa chị ta đã hùng hổ lao đến bàn làm việc của dì Phượng, gặng hỏi:
"Dì Phượng ơi, có phải dì phụ trách công tác hậu phương quân đội của khối phố không? Chuyện của gia đình quân nhân chúng tôi, dì có đứng ra làm chủ được không?"
Dì Phượng đặt bút xuống: "Đúng là tôi phụ trách, chị có chuyện gì?"
"Thế tại sao cái thằng Trần Chí Kỳ kia lại qua được khâu thẩm tra cử tri, mà tôi thì không? Suất của tôi đâu?" Người đàn bà kéo đứa nhỏ lại gần, chỉ vào vết sẹo mới đóng vảy trên trán nó: "Bố nó đi bộ đội xa nhà không về được, các người định để nó bị bắt nạt thế này à!"
Gia đình quân nhân, liệt sĩ ở phố Quang Minh đều có danh sách rõ ràng, dì Phượng có ấn tượng với người phụ nữ này.
