Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 105
Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:16
Đường Minh Lê mở mắt ra, vừa nhìn thấy là tôi, anh liền nở một nụ cười mê đắm. Anh ôm lấy tôi rồi xoay người, ép tôi nằm dưới thân mình, nói: "Vừa nãy em đi đâu thế? Tôi đợi mà lòng nóng như lửa đốt."
Nói đoạn, tay anh bắt đầu thò vào trong áo tôi. Tôi cuống quýt cả lên, đây là trước mặt hàng chục triệu khán giả cơ mà!
Trong lúc cấp bách, tôi vung tay tát thẳng vào mặt anh một cái. Tiếng tát vang dội khiến anh ngẩn người toàn tập.
"Em... sao lại đ.á.n.h tôi?" Anh ngơ ngác hỏi, "Tôi làm gì không tốt à?"
"Anh mau tỉnh lại đi!" Tôi gắt lên, "Kẻ vừa nãy quyến rũ anh không phải là tôi, mà là nữ quỷ!"
"Cái gì?" Anh giật nảy mình, dường như sực nhớ ra điều gì, lập tức đứng bật dậy, tay ôm lấy vầng trán đang đau như b.úa bổ.
"Cái đó..." Tôi không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Anh với con nữ quỷ kia, vừa nãy..."
"Vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra cả." Sắc mặt anh có chút khó coi. Tôi cũng biết ý không hỏi thêm nữa, nắm lấy tay anh bảo: "Nữ quỷ c.h.ế.t rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
Bước ra khỏi đại điện, tôi làm theo phương pháp Âm Trường Sinh chỉ dạy, hai tay kết pháp ấn. Cảm giác cơ thể bỗng chốc bay bổng, trong chớp mắt đã trở lại bên ngoài bức tranh. Lúc này, bức họa mỹ nhân đang lơ lửng giữa không trung, bị ngọn lửa ngầm đốt cháy đến mức lỗ chỗ, rách nát.
Ngay lúc đó, mặt đất bên dưới bức họa hiện ra một hố đen thăm thẳm. Những linh hồn nam nữ bị giam cầm trong tranh đều hóa thành từng làn khói đen, bị hút sạch vào trong hố.
Bên dưới hố đen đó chính là Âm Tào Địa Phủ.
Tôi không kìm được tiến lên phía trước nhìn xuống một cái, thấp thoáng thấy một bóng đầu trâu khổng lồ. Tiếc là chưa kịp nhìn rõ thì cái hố đã tự động khép lại, bức họa mỹ nhân cũng hoàn toàn biến thành một vốc tro tàn.
[Vừa nãy tôi thấy cái gì thế? Đó là Ngưu Đầu trong truyền thuyết sao?] [Sao không thấy Mã Diện?] [Ai quy định Ngưu Đầu thì nhất định phải đi công tác cùng Mã Diện đâu?] [Đi công tác... ha ha ha ha!] [Bao giờ chủ phòng đi xuống Âm Tào Địa Phủ một chuyến, livestream 18 tầng địa ngục đi, tôi có khuynh gia bại sản cũng sẽ thưởng Vương miện vàng.] [Xì, một cái Vương miện vàng mà đã bảo khuynh gia bại sản? Tôi thưởng mười cái Vương miện kim cương!] [Lũ nhà giàu thật đáng ghét!]
Tôi liếc nhìn bình luận, thấy có fan cuồng của Đường Minh Lê mắng tôi sao lại đ.á.n.h anh ấy, lại có mấy kẻ thích hóng hớt đang bàn tán xem Đường Minh Lê rốt cuộc đã "giao lưu chuyên sâu" với nữ quỷ chưa.
Tôi hắng giọng một cái rồi nói: "Thưa các bạn khán giả, lần này chúng ta tuy gặp nguy hiểm nhưng không có thương vong, cuối cùng cũng g.i.ế.c được nữ quỷ, thuận lợi thoát ra ngoài. Còn về việc mọi người quan tâm nhất, là Bạo Quân có cùng nữ quỷ kia... hay không..."
Ánh mắt như muốn sát nhân của Đường Minh Lê b.ắ.n tới khiến tôi sởn cả gai ốc, vội vàng đính chính: "Với tư cách là một bác sĩ, tôi cam đoan với mọi người, nguyên dương trên người anh ấy chưa tiết, chắc chắn là chưa có chuyện 'đó' đâu."
[Đợi đã, nguyên dương chưa tiết? Có phải là ý như tôi hiểu không?] [Bạo Quân vậy mà vẫn còn là 'trai tân'!!! Tam quan của tôi sụp đổ rồi!] [Đẹp trai thế này mà vẫn còn 'zin'? Chẳng lẽ là gay?]
Đầu tôi đầy hắc tuyến. Vốn dĩ tôi muốn giữ thanh danh cho Đường Minh Lê, tránh để người ta tưởng anh bị nữ quỷ làm nhục, nhưng sao càng giải thích lại càng đen, lại còn phát triển theo hướng kỳ quặc thế này.
Tôi cảm thấy sống lưng lạnh toát. Quả nhiên, Đường Minh Lê đã đi tới sau lưng tôi, giật lấy điện thoại rồi tắt phụt phòng livestream.
Tôi run rẩy quay lại nhìn Đường Minh Lê đang đen mặt, nuốt nước bọt một cái, cẩn thận nói: "Thực ra tôi cũng là vì tốt cho anh thôi, chứng minh anh là người khiết tịnh, không phải hạng đàn ông tùy tiện..."
Anh tiến lên hai bước, ép tôi phải lùi liên tục cho đến khi chạm góc tường. Anh vung tay đập mạnh vào vách tường ngay sát mặt tôi, cúi xuống đầy vẻ xâm lược, ghé sát tai tôi thì thầm: "Em đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?"
Hả? Năng lực gì cơ?
Tôi mất vài giây mới hiểu được cái "năng lực" mà anh nói là ý gì. Mặt tôi đỏ bừng lên như lửa đốt, vội xua tay: "Không có chuyện đó đâu, tôi tuyệt đối không nghi ngờ cái đó!"
Đàn ông ấy mà, điều khó chấp nhận nhất chính là bị người khác bảo mình "không được".
"Tôi có thể chứng minh cho em thấy." Anh áp sát cực gần, hơi thở phả vào mặt tôi khiến vành tai tôi ngứa ngáy. Tôi nhanh như cắt luồn qua dưới cánh tay anh chạy thoát.
Anh chộp lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, siết c.h.ặ.t lấy eo. Tôi vừa lo vừa cuống, mấy cái gã đàn ông này sao ai cũng bá đạo như thế chứ?
Đường Minh Lê định mở miệng nói gì đó, tôi vội vàng cắt lời: "Có người muốn hại anh."
Anh khẽ nheo mắt lại. Tôi tiếp lời: "Bức họa mỹ nhân này từ xưa đến nay đã là một thứ v.ũ k.h.í ám sát lợi hại, không biết bao nhiêu kẻ quyền quý đã c.h.ế.t dưới tay nó. Khi đấu giá, công ty đấu giá không đời nào lại không biết lịch sử của nó cả."
Trong mắt Đường Minh Lê loé lên một tia sát ý lạnh người, khiến tôi cũng bất giác rùng mình. Anh khẽ thở dài, bảo: "Trời muộn rồi, để tôi đưa em về nhà."
Tôi thầm thở phào, trở về nhà. Việc đầu tiên là háo hức mở phòng livestream kiểm tra, phát hiện tiền thưởng lần này đã vượt mốc 3 triệu tệ, thậm chí có người còn tặng cả một cái Vương miện kim cương.
Đại gia đúng là nhiều thật.
Tôi đọc tin nhắn của các đại gia để lại, trong số đó có không ít võ giả và dị năng giả. Người thì muốn tôi làm Cung phụng cho gia tộc, người thì muốn mua đan d.ư.ợ.c, có người chắc là tán tu không môn phái còn nói sẵn lòng làm vệ sĩ cho tôi, chỉ cần tôi giúp anh ta đột phá. Thảo nào Hiệp hội Luyện đan sư lại kiêu ngạo như thế, hóa ra Luyện đan sư lại được săn đón đến vậy.
Lúc này, tôi thấy tiền bối Âm Trường Sinh có để lại lời nhắn, nói có tặng cho tôi một ít đồ. Vừa hay, ngoài cửa có tiếng gọi: "Nguyên Quân Dao, có chuyển phát nhanh."
Tôi mở cửa, vẫn như những lần trước, kiện hàng nằm ngay cửa nhưng không thấy bóng dáng ai cả. Rút kinh nghiệm mấy lần trước, tôi mở kiện hàng vô cùng cẩn trọng. Bên trong là một bình sứ trắng chứa đầy lá trà.
Tôi không nhịn được hít sâu một hơi hương trà, linh khí thật nồng đậm!
Tôi lập tức pha một ấm trà rồi uống từng chén một. Cảm giác toàn thân ấm sực, trong đan điền dường như có một luồng khí ngưng tụ lại, rồi như một quả bóng bay, phập một tiếng, bùng nổ.
Tôi mở choàng mắt, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, linh đài sáng suốt vô cùng.
Tôi vậy mà đột phá rồi!
Lại còn là đột phá liên tiếp, từ Nhất phẩm trung kỳ nhảy vọt hai tầng cảnh giới, đạt tới Nhất phẩm đỉnh phong, chỉ còn cách một bước ngắn nữa là có thể tiến vào Nhị phẩm.
Tôi kích động không kiềm chế nổi, vội vàng nhắn tin vào nhóm cảm ơn Âm Trường Sinh, Chính Dương Chân Quân và những người khác, đặc biệt là cảm ơn bình trà của tiền bối Âm.
Không ngờ Chính Dương Chân Quân cũng đang online, ông cười ha hả: "Nha đầu, ngươi không cần cảm ơn lão đâu. Bình trà đó lão để xó bao nhiêu năm rồi, so với các loại linh trà khác thì cái này là tệ nhất. Lão lại tiếc không nỡ vứt, nên tiện tay thưởng cho ngươi thôi."
Tôi đáp: "Trong mắt tiền bối Âm có lẽ đây là loại tệ nhất, nhưng với con thì nó là tốt nhất. Đa tạ tiền bối đã ban ân."
Chính Dương Chân Quân nói: "Ngươi nếu thực sự biết ơn thì lúc rảnh rỗi nên nói chuyện với lão nhiều một chút. Lão ra tay tuy hào phóng nhưng tính tình lại rất cô độc, ngoài ta ra chẳng có mấy bạn bè đâu. Ta bảo lão xem livestream của ngươi vốn là để giải khuây, không ngờ ngươi lại lọt vào mắt xanh của lão."
Tôi gật đầu: "Chân quân tiền bối yên tâm, con sẽ giao lưu với tiền bối Âm nhiều hơn."
Tắt máy tính, tôi dành vài ngày để củng cố tu vi. Đến tối ngày thứ tư, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của Đường Minh Lê, bảo tôi đi xem một "vở kịch hay".
Tôi đến một hộp đêm có tên là Câu lạc bộ số 4. Đường Minh Lê mặc bộ đồ giản dị, đội mũ lưỡi trai dẫn tôi vào trong. Đại sảnh ồn ào náo nhiệt, trên sân khấu vài cô gái trang điểm đậm đang nhảy múa, vóc dáng bốc lửa như những đóa hoa d.ụ.c vọng nở rộ trong đêm.
Chúng tôi đi thang máy lên phòng bao hạng sang ở tầng ba. Đường Minh Lê gọi một phục vụ tới, giao cho anh ta một cuộn tranh, bảo mang vào một phòng bao khác.
Bên trong phòng bao đó, một người đàn ông trung niên đang bàn chuyện làm ăn với vài người khác. Họ gọi không ít các cô gái đến tiếp rượu, tiếng cười lả lơi của phụ nữ tràn ngập căn phòng.
"Lỗ tổng, chúc mừng ông nhé. Lần này ông lấy được mảnh đất phía Đông thành phố, kiếm được không dưới một tỷ đâu." Một doanh nhân bên cạnh hào hứng nói, "Mảnh đất đó khó nhằn như vậy mà ông cũng lấy được, chắc hẳn đã tốn không ít công sức nhỉ?"
Hắn lộ ra vẻ mặt "ông hiểu mà", nhìn Lỗ tổng đầy ẩn ý.
