Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 109

Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:17

Hiện giờ tôi không quyền không thế, hình như gia nhập hiệp hội cũng không tệ?

Khoan đã, tôi vẫn nên tiếp tục đọc xuống dưới, biết đâu phía sau còn có cái "hố" nào đó. Tôi lướt xem tiếp cho đến khi đọc tới một điều khoản: Nếu nhiệm vụ bắt buộc do hiệp hội giao phó không hoàn thành, thành viên có thể dùng đan phương hoặc linh d.ư.ợ.c để bồi thường, bằng không sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc.

Điều khoản này đúng là "hố cha" mà! Nếu cấp cao thèm khát đan phương trong tay ai đó, chỉ cần sắp xếp cho người đó một nhiệm vụ bất khả thi, chẳng phải người đó chỉ còn nước ngoan ngoãn nộp đồ ra sao?

Hơn nữa ở đây còn quy định: Một khi đã gia nhập Hiệp hội Luyện đan sư thì tuyệt đối không được rút lui, nếu không sẽ bị coi là phản bội, bị toàn bộ hiệp hội tẩy chay, không còn đường sống tại Hoa Hạ. Cái loại hiệp hội này, nếu tôi mà gia nhập thì đúng là đầu bị vào nước rồi.

"Nguyên tiểu thư thấy thế nào?" Vạn Chung Âm lộ vẻ đắc ý. Đối với nhiều luyện đan sư, đan phương là thứ ngàn vàng khó cầu, mà trong hiệp hội chỉ cần có điểm tích lũy là đổi được, đó là sự cám dỗ lớn nhất mà người bình thường khó lòng cưỡng lại.

Tôi khép tập tài liệu lại, lộ vẻ tiếc nuối: "Vạn tiên sinh, những điều khoản này đúng là rất hấp dẫn, chỉ tiếc là gia sư có lệnh nghiêm, tôi không dám không tuân theo. Bằng không tôi chẳng phải thành kẻ khi sư diệt tổ sao?"

Sắc mặt Vạn Chung Âm có chút khó coi. Anh ta đường đường là cán sự hiệp hội, lãnh đạo tương lai, đích thân tới mời mà cô còn dám từ chối?

Nhưng một khi tôi đã khăng khăng là mệnh lệnh của sư phụ, anh ta cũng chẳng có cách nào. Bởi cái nghề luyện đan này rất coi trọng đạo tôn sư trọng đạo, kẻ nào khi sư diệt tổ thì đừng mong lăn lộn được trong giới này nữa.

Vạn Chung Âm hỏi: "Không biết tôn sư là vị nào? Tôi sẽ đích thân tới bái phỏng, biết đâu có thể mời cả tôn sư vào hội."

Trong lòng tôi vô cùng bất mãn, không chỉ nhắm vào tôi mà còn dám nhòm ngó cả sư phụ tôi, các người tham lam quá rồi đấy.

"Gia sư đã quy ẩn nhiều năm, không tiện tiếp khách." Tôi cố giữ nụ cười, đặt chén trà t.ử sa xuống bàn rồi đứng dậy: "Đa tạ linh trà của anh."

Vạn Chung Âm sa sầm mặt: "Uống linh trà của tôi rồi mà còn muốn đi sao?"

Nhậm Chính Đức lập tức xuất hiện ở cửa, chặn đứng đường lui của tôi. Tôi nổi giận, quay đầu lại hỏi: "Vạn tiên sinh, anh có ý gì đây?"

Vạn Chung Âm đứng dậy, lạnh lùng nói: "Hôm nay dù cô có muốn hay không cũng bắt buộc phải gia nhập Hiệp hội Luyện đan sư."

Tôi giận dữ: "Hiệp hội các người còn có kiểu cưỡng ép người ta vào hội à?"

Vạn Chung Âm cười nhạt: "Đối với những kẻ không biết điều, đúng là cần phải dùng đến vài thủ đoạn đặc biệt."

Tôi phẫn nộ: "Anh không sợ truyền ra ngoài sẽ bị thiên hạ cười chê sao?"

"Ở đây chỉ có mấy người chúng ta, ai truyền ra ngoài?" Đáy mắt anh ta lóe lên sự tàn nhẫn: "Cô có một cậu em trai đang sống thực vật phải không? Người của tôi đã đến bệnh viện để đưa cậu ta về trụ sở hiệp hội điều trị rồi. Hiệp hội chúng tôi có vô số luyện đan sư, chỉ cần cô vào hội, chữa khỏi cho em trai cô chỉ là chuyện sớm muộn. Còn nếu cô không đồng ý, hừ hừ..."

Anh ta nở nụ cười âm hiểm đầy ẩn ý: "Chắc cô cũng biết hậu quả rồi đấy."

Đáy mắt tôi hiện lên sát ý: "Anh dám động đến em trai tôi?"

Vạn Chung Âm dang hai tay, đắc ý nói: "Trên đời này không có chuyện gì tôi không dám làm. Đó chính là đặc quyền của Hiệp hội Luyện đan sư."

Tôi nheo mắt nhìn anh ta hồi lâu, bỗng nhiên bật cười: "Tôi vốn tưởng mình lo xa, không ngờ lại thật sự có tác dụng."

Sắc mặt Vạn Chung Âm trầm xuống: "Cô có ý gì?"

"Uổng cho anh tự nhận mình là luyện đan sư." Tôi mỉa mai, "Vậy mà không phát hiện ra mình đã trúng độc."

Vạn Chung Âm giật mình, lập tức bấm vào mạch cổ tay, im lặng một lát rồi bật cười: "Cô đừng có cố huyền hoặc, tôi căn bản không hề trúng độc."

Tôi hơi rướn người về phía trước: "Anh chắc chứ?"

Vạn Chung Âm khinh bỉ nhìn tôi: "Sư phụ tôi là quốc thủ đương thời – Tần Chí Chân. Tôi là đệ t.ử chân truyền của ông ấy, cô hạ độc tôi mà tôi lại không biết sao?"

Sao lại là Tần Chí Chân? Chẳng lẽ mệnh của tôi xung khắc với ông ta à?

Tôi không khách sáo đáp: "Sau này anh đừng có nhận mình là đệ t.ử của Tần quốc thủ nữa, kẻo lại bôi nhọ danh tiếng của cụ."

Gương mặt tuấn mỹ của Vạn Chung Âm tràn đầy vẻ giận dữ, ánh mắt như muốn c.h.é.m vạn nhát d.a.o lên lớp khẩu trang của tôi: "Cô dám coi thường y thuật của tôi?"

"Anh hãy tự nhấn vào huyệt Đản Trung của mình đi." Tôi châm chọc, "Chắc không cần tôi phải chỉ cho anh huyệt Đản Trung nằm ở đâu đâu nhỉ?"

Anh ta im lặng một lát, đặt tay lên huyệt Đản Trung khẽ nhấn một cái, sắc mặt bỗng chốc trở nên đau đớn và kinh ngạc. Anh ta bấm mạch lần nữa, lần này mạch tượng đã thay đổi, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.

Anh ta không thể tin nổi nhìn tôi: "Cô... cô làm bằng cách nào?"

Ánh mắt tôi lạnh lẽo: "Anh quá tự tin vào y thuật của mình mà không biết rằng núi cao còn có núi cao hơn. Từ lúc tôi bước chân vào đây, tôi đã hạ độc rồi. Tất cả mọi người trong căn phòng này đều đã trúng độc."

Tôi liếc nhìn đồng hồ: "Còn năm phút nữa độc tính sẽ phát tác. Nếu anh để tôi rời đi thuận lợi, tôi sẽ bí mật đưa giải độc cho các người. Nếu không, tôi chỉ đành để các người phát độc mà c.h.ế.t thôi."

Vạn Chung Âm mặt xanh mét, mãi lâu sau mới nặn ra một nụ cười hiểm độc: "Đừng quên em trai cô đang nằm trong tay tôi. Độc cô hạ tôi sớm muộn gì cũng giải được, nhưng mạng của em trai cô mà mất đi thì chẳng còn gì nữa đâu."

Đúng lúc này, điện thoại tôi rung lên. Tôi lấy ra xem rồi mỉm cười nói: "Đây có phải là những kẻ anh phái đi không?"

Tôi đưa điện thoại ra trước mặt anh ta. Trong ảnh là mấy gã mặc vest đen đang nằm đo đất, bị đ.á.n.h cho bầm dập tím tái. Sắc mặt Vạn Chung Âm càng thêm khó coi.

Tôi cất điện thoại, nói: "Nếu anh đã tự tin có thể giải được độc của tôi thì chắc chắn là không thèm t.h.u.ố.c giải của tôi rồi. Tạm biệt."

Tôi xoay người bước đi, Nhậm Chính Đức định ngăn cản nhưng bỗng thấy huyệt Đản Trung đau nhức dữ dội, tứ chi rã rời, một thân nội kình hoàn toàn không thể sử dụng. Phía sau vang lên tiếng xoảng, ấm trà t.ử sa trong tay mỹ nhân rơi xuống đất vỡ tan tành.

Vạn Chung Âm phải vịn tường mới đứng vững, anh ta nhìn tôi trân trân đầy căm hận: "Nguyên Quân Dao, cô thực sự muốn đối đầu với Hiệp hội Luyện đan sư?"

"Tôi đã nói rồi, đây là lệnh của sư phụ." Tôi trầm giọng, "Nhưng các người lại muốn bắt em trai tôi để ép tôi vào hội. Một hiệp hội như vậy, dù không có lệnh của sư phụ, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ gia nhập!"

Nói đoạn, tôi phất tay bỏ đi. Giọng nói của Vạn Chung Âm lạnh lẽo như d.a.o, âm hiểm như rắn độc vọng theo: "Cô sẽ phải hối hận. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ khiến cô phải khóc lóc quỳ xin được vào hội."

Tôi chẳng thèm để ý đến anh ta. Ra khỏi cửa, một chiếc Hummer H2 đã đỗ sẵn, Đường Minh Lê bảo: "Lên xe đi."

Tôi cười: "Cảm ơn anh đã giúp tôi giải quyết đám người mà hiệp hội phái tới."

"Chuyện nhỏ thôi." Anh nói, "Hiệp hội Luyện đan sư đúng là có chút phiền phức, tôi có thể dùng thế lực gia tộc..."

"Tôi không thể chuyện gì cũng dựa vào anh." Tôi cắt lời anh, day day thái dương hơi đau: "Minh Lê, anh yên tâm, tôi sẽ tự mình giải quyết."

Về đến nhà, thấy Âm Trường Sinh đang online, tôi liền vào trò chuyện. Dạo này tôi thường xuyên tán gẫu với ông ấy, nhưng thường là tôi nói ông ấy nghe. Ông ấy dường như rất thích nghe tôi kể về những chuyện mắt thấy tai nghe, đặc biệt là phong tục tập quán hay scandal của giới ngôi sao, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu.

Ông ấy hỏi sao hôm nay tôi online muộn, tôi cũng không giấu giếm mà kể lại chuyện của Hiệp hội Luyện đan sư. Âm Trường Sinh cười lạnh hai tiếng: "Cái hiệp hội này da mặt dày thật đấy. Hoàng Lư Tử, ngươi thấy sao?"

Hoàng Lư T.ử vốn đang ẩn thân bỗng nhảy ra, đầu tôi đầy hắc tuyến, không lẽ ông ấy vẫn luôn rình xem trộm sao?

Hoàng Lư T.ử ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Hiệp hội Luyện đan sư? Có phải là Dược Bang ngày xưa không?"

Tôi gật đầu: "Con có tìm hiểu qua, họ thành lập từ thời Tống, quy tụ phần lớn luyện đan sư tại Hoa Hạ, gọi là 'Dược Bang', sau khi thành lập quốc gia mới đổi tên thành Hiệp hội Luyện đan sư."

Hoàng Lư T.ử nghe xong thì nổi trận lôi đình: "Lũ khốn khiếp! Năm xưa lập ra Dược Bang là để che chở cho các luyện đan sư, giờ lại bị đám con cháu bất hiếu này dùng để chiếm đoạt, ức h.i.ế.p người khác!"

Tôi kinh ngạc: "Hoàng Lư T.ử tiền bối, chẳng lẽ ngài từng là thành viên của hiệp hội?"

Âm Trường Sinh chen vào: "Lão chính là một trong những người sáng lập ra Dược Bang đấy."

Hoàng Lư T.ử hừ một tiếng: "Âm Trường Sinh, ngươi cũng đừng có cười ta, nhà ai mà chẳng có vài đứa con cháu hư hỏng."

Đúng lúc đó, Chính Dương Chân Quân cũng lên tiếng: "Hoàng Lư Tử, đám đồ t.ử đồ tôn của ngươi làm khó nha đầu nhà chúng ta, ngươi tính thế nào đây?"

Tôi có chút cạn lời, hóa ra mọi người đều đang hóng hớt cả.

Hoàng Lư T.ử im lặng một lát rồi bảo: "Nha đầu, với tính cách của đám người kia, chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Thế này đi, ta cho con một thứ, con cứ cầm lấy nó, ta thách chúng không dám động vào con."

Lòng tôi mừng rỡ, vội vàng đáp: "Đa tạ Hoàng tiền bối!"

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Trước cửa đặt một chiếc hộp ngọc, mở ra thấy bên trong là một tấm lệnh bài bằng sắt. Tấm bài đó mang phong cách cổ xưa, còn thoang thoảng mùi d.ư.ợ.c thảo, mặt trước đúc nổi một chữ "Dược". Tôi lật ra mặt sau, thấy dòng chữ: "Bài này xuất hiện, ai dám không tuân."

Khóe mắt tôi giật giật, câu này nghe "trẻ trâu" quá đi mất.

Hoàng Lư T.ử dặn: "Nha đầu, sau này người của hiệp hội có tìm đến, con không cần nể mặt ta, cứ thẳng tay vả cho ta, vả thật mạnh vào! Chúng nó loạn hết cả rồi!"

Chính Dương Chân Quân thêm vào: "Đến lúc đó nha đầu cứ livestream là được chứ gì?"

"Đúng!" Hoàng Lư T.ử nói, "Nhất định phải livestream, để ta xem xem hạng người phẩm cách kém cỏi nào đã trà trộn vào Dược Bang của ta!"

Tôi đồng ý. Chưa đầy ba ngày sau, người của Hiệp hội Luyện đan sư đã thực sự tìm đến. Tôi vừa luyện đan xong, d.ư.ợ.c liệu trong nhà đã cạn nên ra ngoài mua thêm. Vừa bước chân vào một tiệm trung d.ư.ợ.c, mấy gã mặc vest đen đã xông tới. Những kẻ này cao lớn, ánh mắt sắc lẹm, khí huyết trên người vô cùng vượng, hóa ra toàn bộ đều là cao thủ Ám kình.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.