Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 138
Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:21
"Đó... đó là..." A Trí nghiến răng, ánh mắt không ngừng d.a.o động giữa kinh hãi và nghi hoặc.
Đường Minh Lê che chắn cho tôi, trầm giọng: "Hai vị, lời của Quân Dao vẫn chưa nói xong, việc gì phải vội vàng động thủ như vậy?"
"A Trí." Phong gia chủ lên tiếng, "Lui lại."
A Trí chỉ đành hậm hực lùi ra sau. Phong gia chủ nheo mắt đ.á.n.h giá Đường Minh Lê từ trên xuống dưới, rồi chậm rãi nói: "Cậu thanh niên này nhìn rất quen mặt."
Đường Minh Lê đứng thẳng người, trên mặt giữ nụ cười thản nhiên: "Tôi là ai không quan trọng. Phong gia chủ, phàm việc gì cũng không thoát khỏi một chữ Lý. Bây giờ đã là thế kỷ 21, chúng ta đều là người văn minh, sao có thể hở một tí là động tay động chân? Vẫn nên nói lý lẽ trước thì hơn."
Phong gia chủ đáp: "Được, vậy chúng ta nói lý lẽ. Cô bé, nếu cô nói hai đứa cháu của ta và Chí Quang không phải do cô g.i.ế.c, vậy sao tối đó cô lại biết chúng sắp c.h.ế.t? Và ai mới là kẻ đã ra tay?"
Tôi hít một hơi thật sâu, nén cơn đau thấu tận tâm can nơi l.ồ.ng n.g.ự.c, dõng dạc nói: "Phong gia chủ, ông có nhận ra ai có một nốt ruồi thịt ngay chỗ này không?" Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào dưới mũi.
Sắc mặt Phong gia chủ đại biến, thân hình vốn đang quật cường bỗng lảo đảo như sắp ngã khuỵu. A Trí vội lao đến đỡ lấy: "Gia chủ!"
Phong gia chủ nhìn tôi, gương mặt trở nên vô cùng đáng sợ, lão nghiến răng hỏi: "Cô... thực sự đã thấy hắn?"
Tôi gật đầu: "Lúc tôi đến dự tiệc, vừa vào cửa đã thấy hắn đứng sau lưng hai vị Phong thiếu và Hứa Chí Quang. Nhưng ngoại trừ tôi ra, không ai nhìn thấy hắn cả."
Phong gia chủ im lặng hồi lâu mới hỏi: "Hắn là quỷ?"
"Không phải quỷ." Tôi lắc đầu, "Nhưng cũng chẳng phải người."
Phong gia chủ cau mày, A Trí gặng hỏi: "Cô nói thế là có ý gì?"
"Người đàn ông đó phi nhân phi quỷ." Tôi lắc đầu, "Tôi cũng không rõ hắn rốt cuộc là thứ gì, nhưng thực lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ." Nói đoạn, tôi nhìn thẳng vào Phong gia chủ: "Phong lão gia t.ử, ông mau dẫn đám thủ hạ này về đi. Tôi không muốn các người chọc giận gã sát tinh đó rồi khiến tôi bị vạ lây đâu."
A Trí nổi giận: "Ngươi dám dùng thái độ đó nói chuyện với gia chủ sao? Nếu cô đã thấy từ trước, tại sao không cảnh báo hai vị thiếu gia? Rõ ràng cô và kẻ đó cùng một phe!"
Đường Minh Lê cười lạnh: "Hứa Trí, ngươi thật uổng công mang cái tên 'Trí'. Hai mươi năm trước vì ngu xuẩn mà phạm sai lầm không thể cứu vãn, không ngờ hai mươi năm sau vẫn chẳng tiến bộ chút nào."
A Trí biến sắc, định rút đoản đao bên hông ra thì bị Phong gia chủ ngăn lại: "Khoan đã." Lão nheo mắt nhìn Đường Minh Lê: "Ta nhớ ra đã gặp cậu ở đâu rồi. Cậu là..."
Đường Minh Lê cắt ngang: "Phong lão gia t.ử, ông nói hơi nhiều rồi đấy."
Phong lão gia t.ử rúng động, nét mặt thay đổi liên tục, cuối cùng quay người: "Chúng ta đi!"
A Trí cuống quýt: "Gia chủ!"
Phong gia chủ phất tay: "Ta biết kẻ đó là ai rồi. Chậc, bỏ đi. Chúng ta đi thôi, chuyện này thực sự không liên quan đến Nguyên tiểu thư." Lão chống gậy sải bước rời đi, lên chiếc Lincoln dài đã chờ sẵn dưới lầu.
Trong xe, A Trí nhíu mày: "Gia chủ, tôi không hiểu."
"Ngươi không hiểu tại sao ta lại bỏ qua?" Phong gia chủ thở dài, "Ngươi tưởng ta không muốn sao? Nhưng cậu thanh niên kia không đơn giản, chúng ta không cần thiết vì một người phụ nữ mà kết t.ử thù với cậu ta."
A Trí tò mò: "Gia chủ, cậu ta rốt cuộc là ai?"
"Cậu ta là..." Lời còn chưa dứt, lão bỗng cảm thấy đỉnh đầu nặng trĩu, rồi một luồng sáng chiếu vào. Cả hai bàng hoàng nhận ra trần xe đã biến mất từ lúc nào.
A Trí định ra tay nhưng đỉnh đầu bỗng đau nhói, rồi gã mất đi ý thức. Phong gia chủ kinh hoàng nhìn A Trí bị một chưởng đ.á.n.h nát thiên linh cái, thất khiếu chảy m.á.u, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
"Họ Phong kia, đã lâu không gặp." Một giọng nói quái dị vang lên từ trên nóc xe, khàn đặc như tiếng thìa cạo vào chum gốm.
Phong gia chủ ngước lên nhìn người đàn ông đang bò trên nóc xe, nghiêm giọng: "Đã năm mươi năm rồi, ngươi vẫn quay lại."
"Ta đã nói, sẽ có ngày ta quay lại lấy mạng ngươi." Hắn nói, "Không chỉ ngươi, mà cả gia tộc ngươi, ta sẽ g.i.ế.c không chừa một mống." Nói đoạn, hắn vung chưởng bổ xuống, đ.á.n.h nát sọ não Phong gia chủ.
Gã tài xế sợ đến mất mật, chiếc xe mất lái đ.â.m sầm vào một cửa hàng thời trang ven đường rồi nổ tung. Lửa cháy ngùn ngụt, khói đen bốc lên nghi ngút.
________________________________________
Lúc này, tôi lấy một viên Liệu Thương Đơn bỏ vào miệng. Đây là đơn t.h.u.ố.c mới của tiền bối Hoàng Lư Tử, hiệu quả hơn hẳn loại trước. Những khúc xương gãy của tôi phát ra tiếng răng rắc rồi từ từ liền lại.
Tôi cũng cho Đường Minh Lê uống một viên. Cú đ.á.n.h của cao thủ Hóa Kình đỉnh phong lúc nãy dù có hộ thủ che chắn vẫn khiến anh bị nội thương. Tôi chia cho mỗi người ở bộ phận đặc thù một viên coi như quà cảm ơn.
Sau khi tiễn họ về, tôi rót cho Đường Minh Lê ly nước: "Sau này không được liều lĩnh như vậy nữa."
"Chẳng lẽ để anh trơ mắt nhìn em c.h.ế.t sao?" Anh nắm lấy tay tôi, "Có thể đỡ cho em một đòn này, anh cam tâm tình nguyện."
Mặt tôi nóng bừng, vội rút tay ra lảng chuyện: "Anh có vẻ quen biết gã A Trí kia?"
Đường Minh Lê cười nhạt: "Hứa Trí năm xưa tên là Hứa Trí Kiệt. Hai mươi năm trước, hắn nghi ngờ vợ mình và anh em có gian tình nên trong lúc nóng giận đã đ.á.n.h c.h.ế.t cả hai. Sau này mới biết tất cả chỉ là hiểu lầm. Để trốn cảnh sát, hắn dạt về Phong gia và được lão gia t.ử thu nạp."
Tôi châm chọc: "Đúng là ngu xuẩn."
Đường Minh Lê hỏi tiếp: "Kẻ thù của Phong gia trông thế nào?" Tôi vẽ sơ qua chân dung hắn lên giấy. Anh thu bức vẽ lại: "Anh sẽ điều tra kẻ này."
Tôi gật đầu định đi rót thêm nước thì bất ngờ bị anh vòng tay ôm c.h.ặ.t lấy eo, kéo vào lòng. Tôi hoảng hốt vùng vẫy: "Anh làm cái gì vậy?"
Anh ôm c.h.ặ.t cứng: "Đừng động đậy. Để anh ôm em một lát."
Mặt tôi đỏ lựng: "Có gì mà ôm chứ, mau buông ra."
Anh thì thầm bên tai: "Anh vừa mới từ cõi c.h.ế.t trở về, em coi như thương hại anh đi." Giọng anh thoáng chút khẩn cầu làm lòng tôi mềm nhũn, không nỡ từ chối. Tôi ngừng vùng vẫy, anh khẽ mỉm cười, ôm c.h.ặ.t hơn.
Tôi cạn lời: "Ôm đủ chưa?"
"Thêm một lúc nữa đi."
Tôi nổi cáu: "Anh buông ra cho t..."
Đột nhiên, cả hai chúng tôi đều cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang áp sát, nhưng hoàn toàn không kịp né tránh.
"A!" Tôi cảm thấy mình bị một bàn tay lớn tóm lấy, nhấc bổng lên không trung.
Là kẻ đã g.i.ế.c anh em nhà họ Phong!
Đường Minh Lê bật dậy, đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn. Hắn cười lạnh: "Chỉ với chút tu vi mèo cào này mà đòi đấu với ta sao?" Nói xong, hắn tung chưởng đối diện với nắm đ.ấ.m của anh. Một tiếng nổ vang lên, Đường Minh Lê bị đ.á.n.h bay ra xa, tiếng xương gãy vang lên răng rắc đầy ghê người.
"Minh Lê!" Tôi gào lên, tim đau như bị d.a.o cắt.
Kẻ đó vác tôi lên vai định rời đi. Nhưng vừa bước đến cửa, hắn bỗng khựng lại, từ từ cúi đầu nhìn một tia kim quang xuyên thấu qua l.ồ.ng n.g.ự.c mình, để lại một lỗ hổng m.á.u thịt nhầy nhụa.
Đường Minh Lê đang gượng dậy, từ hộ thủ kim loại trên tay anh b.ắ.n ra những luồng bạch quang rực rỡ. Hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo như d.a.o: "Đó là... Pháp khí?"
Đường Minh Lê không đáp, liên tục b.ắ.n ra bạch quang. Tốc độ của hắn cực nhanh, né tránh những tia sáng rồi chỉ trong chớp mắt đã lao tới bóp nghẹt cổ Đường Minh Lê, nhấc bổng anh lên.
