Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 146
Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:22
"Nếu có thể tùy ý sử dụng dị năng, tôi đã sớm thống trị thế giới này rồi." Tiểu Phương cười lớn nói, "Cái dị năng này của tôi mỗi năm chỉ dùng được một lần, hơn nữa phải ở nơi có nhiều người c.h.ế.t, âm khí cực thịnh mới có thể kích hoạt!"
Ánh mắt tôi u ám: "Có lẽ ban đầu cậu chỉ muốn trả thù cha mình, nhưng trong huyễn cảnh, cậu đã nếm trải cảm giác được kiểm soát tất cả. Ở đó cậu là Thượng đế, có quyền sinh sát trong tay, cái hương vị đó một khi đã nếm qua thì không bao giờ từ bỏ được nữa."
Tôi nhìn Thạch Tú dưới đất, hỏi: "Cậu ta là bạn cậu đúng không? Tại sao cậu lại hại cậu ta?"
Nghe xong, Tiểu Phương cười càng điên cuồng hơn: "Chủ phòng, tôi không nhìn lầm người, cô nhất định sẽ hiểu tôi. Còn về Thạch Tú, ai bảo nó là bạn tôi? Từ lúc mới quen, nó đã coi tôi là thằng khờ, ăn của tôi, dùng của tôi, sau lưng lại còn tính kế tôi. Không chỉ có nó, còn cả con khốn kia nữa, tiếc là cô đã đẩy nó ra, nếu không tôi đã sớm băm vằm nó thành tám mảnh!"
"Con khốn" mà nó nói chính là cô nàng tóc xù lúc trước.
"Cậu nói tôi hiểu cậu, nên cậu mới cố tình để cha mình thấy buổi livestream của tôi, rồi dẫn dụ ông ấy đến mời tôi?" Tôi nheo mắt lại.
Tiểu Phương nói: "Những gì tôi nói trước đó đều là thật lòng. Tôi là fan cứng của cô, xem từ buổi livestream đầu tiên rồi, lúc đó tôi đã hy vọng có ngày được mời cô vào thế giới của mình."
Sắc mặt Đường Minh Lê rất khó coi, anh đứng chắn trước mặt tôi, lạnh giọng: "Thứ cậu muốn là hành hạ streamer thì có?"
Tiểu Phương ha ha cười lớn: "Phải, để cô ấy bị hành hạ đến c.h.ế.t trong bộ phim kinh dị của tôi là ước mơ của tôi."
Đường Minh Lê lộ vẻ chán ghét: "Mày điên rồi. Một kẻ điên như mày mà sở hữu dị năng này thì không biết sau này còn gây ra chuyện gì nữa."
"Sẽ không có sau này đâu." Tôi thản nhiên nói, "Tôi đã hủy hoại tinh thần lực của cậu ta rồi, dị năng của cậu ta coi như phế hoàn toàn."
Tiểu Phương kinh hãi, mặt đầy vẻ không tin nổi: "Không thể nào!"
[Khán giả A]: Gì cơ? Streamer hủy dị năng của nó rồi? Là cái cú điểm tay vào trán lúc nãy à? [Khán giả B]: Thằng Tiểu Phương này không có thầy dạy, hoàn toàn không hiểu gì về dị năng của chính mình, đến việc bảo vệ thức hải cũng không biết, để người ta dễ dàng phá nát tinh thần lực, giờ thành phế nhân rồi. [Khán giả C]: Làm tốt lắm streamer! Loại người này phải trừng trị thích đáng.
Tiểu Phương dường như nhận ra tôi không lừa nó, sắc mặt lập tức trắng bệch, nó vùng dậy định lao vào tôi: "Cô dám hủy dị năng của tôi, tôi phải g.i.ế.c cô!"
Đường Minh Lê đá một cú vào n.g.ự.c khiến nó bay ngược ra ngoài.
Đúng lúc này, cảnh sát ập vào, dẫn đầu là đội trưởng Kim. Xem ra bộ phận đặc thù rất coi trọng vụ này. Đội trưởng Kim lạnh lùng ra lệnh: "Giải đi."
Tiểu Phương phun ra một ngụm m.á.u, bị hai cảnh sát xách lên. Trước khi ra khỏi cửa, nó hỏi tôi: "Tại sao cô lại nghĩ ra thế giới phim này là do tôi tạo ra?"
Tôi chỉ tay vào Thạch Tú dưới đất: "Vì cậu ta."
"Nó?"
"Lúc tôi bảo cậu đi tìm ba lô, cậu thậm chí không liếc nhìn cậu ta lấy một cái đã quay lưng đi thẳng. Chứng tỏ cậu chẳng hề quan tâm đến người bạn này." Tôi nói tiếp, "Lúc đó tôi đã nghi ngờ cậu cố tình hại cậu ta nên mới đưa tới đây. Nhưng cho dù cậu có hận cậu ta đến đâu cũng không đến mức đem mạng mình ra đ.á.n.h cược. Hơn nữa, lúc đó cậu vừa mới thoát c.h.ế.t, đáng lẽ phải rất sợ hãi mới đúng, vậy mà cậu lại đi thẳng ra ngoài không chút do dự, cậu không sợ trong rừng còn quỷ khác sao? Vậy nên tôi nghĩ, có lẽ cả chuyện này đều do cậu dàn dựng."
Tiểu Phương lại cười lớn: "Cô rất thông minh. Tôi cũng từng nghĩ mình có thể sẽ c.h.ế.t dưới tay cô, không ngờ đúng là bị tôi đoán trúng. Ha ha ha, c.h.ế.t dưới tay cô, tôi cũng không lỗ rồi."
Nó định ra cửa thì bị tôi chặn lại: "Khoan đã, ba lô của tôi đâu?"
Tiểu Phương nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý: "Không cần tìm nữa đâu, ba lô của cô không lấy lại được đâu."
Tôi siết c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, trơ mắt nhìn nó rời đi. Đường Minh Lê bước tới nắm lấy tay tôi, xem ra anh cũng đã nghĩ đến rồi. Chuyện này e là không phải một mình Tiểu Phương lên kế hoạch, nó chỉ là kẻ thực hiện thôi. Cái ba lô của tôi chắc chắn đã được nó giao cho kẻ đứng sau thực sự rồi.
________________________________________
Tôi tắt livestream. Đội trưởng Kim đi tới vỗ vai tôi: "Cô Nguyên, cô lại giúp chúng tôi phá thêm một vụ án. Xem ra giải thưởng Tân binh xuất sắc nhất và Hiệu suất cao nhất quý 4 năm nay chắc chắn thuộc về cô rồi."
Tôi cười khổ: "Lần này tôi tổn thất nặng nề lắm đấy."
Ông ấy thở dài: "Cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hỏi ra tung tích cái ba lô."
Tôi cảm ơn ông ấy nhưng trong lòng không còn hy vọng gì nữa. Bước ra đại sảnh rạp phim, tôi thấy ông Phương ngồi đó, gương mặt thẫn thờ như già đi mười tuổi. Ông ta ngẩng lên nhìn tôi rồi lại cúi đầu: "Tôi sai rồi, tôi không nên mời cô đến..."
Tôi đanh mặt lại: "Ông sai không phải vì mời tôi tới livestream, mà là vì ông không giáo d.ụ.c tốt con trai mình."
Ông ta há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Tôi ném một mẩu giấy cho ông ta: "Tiền cát-xê hãy chuyển vào thẻ này. Nếu định quỵt nợ, tôi tự có cách xử lý ông."
________________________________________
Về đến nhà, Đường Minh Lê bây giờ hoàn toàn không coi mình là người ngoài nữa, cứ kêu đói bụng suốt. Tôi đành xuống bếp làm cho anh một bát mì thịt bò. Những miếng thịt bò kho thơm phức phủ trên lớp mì, thêm chút rau thơm và một thìa dầu ớt đỏ au, mùi hương lan tỏa khắp nhà.
Đường Minh Lê nuốt nước miếng mấy lần, mì vừa bưng ra đã bị anh ăn sạch sành sanh. Sau đó anh viện cớ mệt quá, nằm vật ra ghế sofa nhà tôi ngủ thiếp đi. Tôi đành đắp chăn cho anh rồi về phòng. Dù cách âm của nhà rất tốt nhưng tôi vẫn bố trí thêm một cái Cách âm Trận pháp.
Tôi mở nhóm chat ra, Hoàng Sơn Quân lập tức gào lên: "Cuối cùng cũng được nói rồi, nhịn c.h.ế.t ta mất! Thằng nhóc kia thiên phú thần thức khá tốt, tiếc là tâm thuật bất chính. Ta suýt nữa không nhịn được mà 'spoil' cho con bé rồi."
Tôi cạn lời, hèn chi lúc livestream mấy vị tiền bối chẳng nói năng gì, hóa ra là đã nhìn thấu thủ phạm ngay từ đầu.
"Con bé à, con càng lúc càng thông minh rồi đấy, ta rất kỳ vọng ở con." Hoàng Sơn Quân nói, "Lần này ta tặng con một món đồ tốt, chuẩn bị nhận hàng nhé."
Tôi cảm ơn ông ấy rồi xem quà của các vị tiền bối khác, toàn là đơn t.h.u.ố.c, pháp thuật này nọ. Còn tiền ủng hộ của khán giả bình thường, tôi tính sơ qua thấy đã vượt mức mười triệu tệ!
Tôi xem lại tin nhắn của người nhà các nạn nhân, rồi đăng một thông báo trong phòng livestream: Tôi có thể nhận tiền của họ, nhưng không chấp nhận việc họ đem cả gia sản ra để tặng, càng không muốn thấy họ nghĩ quẩn. Đặc biệt là người mẹ kia, tôi đã nhắn tin riêng khuyên bà ấy nghĩ thoáng ra, còn gọi điện nhờ Diệp Tiên Lạc để mắt tới.
Nhờ Diệp Tiên Lạc sắp xếp người trông chừng mà cứu được bà ấy một mạng. Người mẹ ấy đã định c.ắ.t c.ổ tay trong bồn tắm, may mà được cứu kịp thời. Sau khi hồi phục, bà quyết định sống tiếp và dành toàn bộ tài sản để làm từ thiện. Coi như cũng có một kết thúc tốt đẹp.
________________________________________
Tôi tu luyện cả đêm. Sáng sớm hôm sau, Đường Minh Lê đưa cho tôi một bưu kiện nói là có người gửi đến từ sớm, anh ra mở cửa thì không thấy ai. Ánh mắt anh có chút nghi hoặc nhưng không hỏi gì.
Tôi về phòng mở ra, bên trong là một sợi dây xích. Trong hộp có tờ hướng dẫn, đây là Khốn Quỷ Tỏa, có thể kết hợp với pháp thuật Tỏa Quỷ Liên của tôi để tăng hiệu quả. Tuy nhiên, mỗi ngày chỉ dùng được một lần nên phải cẩn trọng.
Tôi mừng rỡ, thế là lại có thêm một món pháp bảo phòng thân. Theo hướng dẫn, tôi niệm chú và nhỏ một giọt m.á.u lên, Khốn Quỷ Tỏa sáng lên ánh hồng nhạt, sau đó như một con rắn bò lên cánh tay rồi lặn sâu vào cơ thể tôi.
Pháp bảo này đã chính thức nhận chủ. Nghĩ lại một tán tu không thầy không môn phái như tôi mà giờ đã có hai món pháp bảo, quả là chuyện trước đây không dám mơ tới.
________________________________________
Đường Minh Lê tiếp tục ở lại nhà tôi "ăn chực". Bữa tối vừa làm xong, tôi đang định gọi anh vào ăn thì anh nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Quân Dao, nhà anh có chút việc, anh phải lập tức về thủ đô." Anh thu dọn đồ đạc, nói: "Thời gian anh đi, em hãy chăm sóc bản thân cho tốt, chú ý an toàn, có chuyện gì cứ gọi cho anh."
Tôi gật đầu: "Nếu có gì cần em giúp thì cứ nói."
Anh bước tới ôm chầm lấy tôi, thì thầm vào tai: "Anh biết bây giờ em vẫn chưa thể tin tưởng anh hoàn toàn, nhưng không sao, anh sẽ dùng hành động thực tế để em tin anh." Nói rồi, anh vỗ nhẹ sau lưng tôi rồi quay người rời đi.
Chẳng hiểu sao nhìn bóng lưng anh, tôi lại thấy chút hụt hẫng. Tối hôm đó, một mình tôi ăn hết cả bàn thức ăn. Vốn dĩ đã quen với cô độc, nhưng hôm nay lại cảm thấy trống trải đến lạ thường.
Nghỉ ngơi tu luyện ở nhà hai ngày, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, ngoài luyện đan ra còn nhớ tới cách làm son môi cổ trong y thư. Tôi ra chợ hoa và tiệm t.h.u.ố.c mua d.ư.ợ.c liệu và hoa tươi về tự chế một hộp son. Đó là màu đỏ yên chi đậm chất cổ điển, lại còn dưỡng môi rất tốt.
Tôi soi gương, trang điểm đôi môi đỏ mọng rồi không đeo khẩu trang hay đội mũ gì cả, mặc một chiếc áo khoác xanh đậm, xõa tóc bước ra đường. Cả quãng đường không ít người lén nhìn tôi, có lẽ do từ nhỏ bị kỳ thị quá nhiều nên giờ bị nhìn chăm chú tôi thấy không thoải mái, đành kéo cao cổ áo che nửa mặt.
Đi dạo cả ngày, mua bao nhiêu quần áo mùa đông và vài món trang sức. Nhắc đến trang sức, tôi lại nhớ tới chiếc kẹp tóc ngọc trai mà Doãn Thịnh Nghiêu tặng, đã mấy lần định trả mà cứ quên khuấy mất.
