Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 167
Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:25
Tào Vĩ khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn dụa, nói: "Con trai tôi tối nay mới về, nó bảo trường cho nghỉ nên về nhà ở vài ngày. Vợ chồng tôi còn mừng lắm, bà nhà tôi còn làm cả một bàn đầy thức ăn, sao nó lại c.h.ế.t được cơ chứ?"
Ông ta nói năng lộn xộn, Đường Minh Lê phải hỏi một hồi lâu mới rõ chuyện. Con trai ông ta ăn cơm xong bảo mệt nên về phòng nghỉ, người mẹ nấu thêm bát mì làm đồ ăn khuya rồi bưng vào phòng cho con. Khi đó ông ta đang ở phòng khách xem tivi, chẳng bao lâu sau thì nghe tiếng vợ thét lên kinh hãi rồi ngã lăn ra đất. Ông ta chạy vào thì đã thấy bộ da người nằm trong vali.
Đường Minh Lê cau mày hỏi: "Tối nay có ai đến chơi không?"
Tào Vĩ quệt mũi đáp: "Chỉ có cái Lan ở tầng hai đến thôi. Con bé với con trai tôi quan hệ rất tốt, nó sang hỏi bài vở, ngồi trong phòng con tôi cũng một lúc lâu."
Tôi và Đường Minh Lê liếc nhìn nhau, dặn Tào Vĩ chú ý an toàn rồi rời phòng đi xuống tầng hai. Thật kỳ quái, lúc trước trong tòa nhà vẫn còn nghe tiếng người nói chuyện, lúc này lại im ắng một cách bất thường, im lặng đến đáng sợ.
Cánh cửa căn hộ ở tầng hai đang khép hờ. Đường Minh Lê che chắn trước mặt tôi, từ trong ủng rút ra một thanh d.a.o găm. Tôi nhận ra thanh d.a.o này khác với thanh anh vẫn hay dùng, trông nó rất cổ phác, dường như làm bằng thanh đồng, trên thân còn lấm tấm những vết rỉ xanh.
Vù vù...
Tôi đột nhiên cảm thấy tiểu phi kiếm trong cơ thể mình có phản ứng. Thanh đoản chuy này cũng là một món pháp khí, hơn nữa đẳng cấp không hề thấp!
Đẩy cửa bước vào, một mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Trong phòng khắp nơi đều là m.á.u, một cặp vợ chồng trung niên đang nằm gục trong vũng m.á.u. Tôi tiến tới kiểm tra động mạch cổ của họ, cả hai đã tắt thở từ lâu.
Bỗng nhiên, từ phòng trong vang lên tiếng hát của phụ nữ. Giọng hát rất thanh thản, ưu mỹ nhưng lại mang theo vẻ u ám, rợn người. Giữa hiện trường g.i.ế.c người như địa ngục này, tiếng hát ấy lại càng thêm phần kinh dị. Chúng tôi men theo âm thanh, chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ.
Một thiếu nữ đang ngồi quay lưng về phía chúng tôi trước gương, tay cầm chiếc lược gỗ, chậm rãi chải mái tóc đen dài, vừa chải vừa hát một khúc ca u oán, lạnh lẽo.
【Cô gái này là Quỷ Họa Bì sao? Cảm giác đáng sợ quá, cô ta mà quay mặt lại không khéo là một gương mặt quỷ đấy!】 【Tôi sợ lát nữa cô ta tháo đầu xuống đặt lên bàn để chải tóc cơ.】 【Mấy người xem tiểu thuyết kinh dị vỉa hè ít thôi!】
Tôi đã thận trọng tiến đến sau lưng cô ta, đưa mắt nhìn vào tấm gương lớn. Trong gương hiện lên một khuôn mặt trắng bệch như quỷ, ánh mắt hung tợn kinh hoàng, nụ cười toát ra vẻ độc ác.
Ả đột ngột bật dậy, tay cầm con d.a.o phay vấy m.á.u c.h.é.m thẳng vào đầu tôi. Tôi rút đoản kiếm gỗ đào, cúi thấp người né tránh. Tốc độ của ả rất nhanh, lực tay cũng rất lớn, nhát d.a.o c.h.é.m sạt qua, lún sâu vào vách tường.
Đường Minh Lê thừa cơ tung một cước vào lưng ả, đá bay ả ra xa rồi sải bước đuổi theo, định bồi thêm một cú nữa. Đôi mắt thiếu nữ bỗng lóe lên tia sáng đỏ, một luồng năng lượng mạnh mẽ phát ra từ cơ thể, hóa thành những lưỡi đao gió sắc lẹm c.h.é.m về phía Đường Minh Lê.
Đường Minh Lê không né không tránh, vung thanh đoản chuy đồng xanh c.h.é.m xuống, trong tích tắc đ.á.n.h tan những lưỡi đao gió rồi nhắm thẳng đầu ả mà bổ tới.
"Bạo Quân! Dừng tay!" Tôi hét lớn, "Đừng làm cô ấy bị thương, cô ấy không phải quỷ vật, chỉ bị quỷ nhập thân thôi!"
Động tác của Đường Minh Lê khựng lại, anh xoay chân đá vào n.g.ự.c ả, giẫm mạnh ả xuống sàn nhà.
【Ơ, con quỷ này biết dùng siêu năng lực hệ Gió à? Cao cấp thế!】 【Phía trên bị mù à, siêu năng lực đó chắc chắn là của cô gái kia, con quỷ nhập hồn chỉ đang điều khiển cơ thể cô ta thôi.】 【Anh mới mù ấy, Dị nhân rất khó bị quỷ nhập.】 【Khó thôi chứ không phải là không thể!】
Thiếu nữ điên cuồng giãy giụa, há miệng gầm rít, quầng mắt đen sì, mặt mũi dữ tợn. Đường Minh Lê dí mũi d.a.o đồng xanh vào yết hầu ả, thanh d.a.o phát ra một luồng khí nóng hừng hực khiến thiếu nữ cực kỳ khó chịu, giống như bị lửa đốt dưới thân.
Tôi tiến tới bóp cằm cô ta, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt rồi nói: "Ba ngọn dương hỏa trên người cô ấy đã tắt, vì vậy mới bị nhập hồn."
Truyền thuyết nói rằng người bình thường trên vai và đầu có ba ngọn lửa gọi là Dương Hỏa, dùng để trừ tà. Người có ba ngọn lửa này thì quỷ hồn khó lòng nhập xác. Nhưng nếu một người vận thế kém, lâm trọng bệnh, dương khí suy kiệt thì lửa sẽ tắt. Dị năng giả, võ giả hay người tu đạo có sức mạnh lớn, huyết khí nồng thì dương hỏa rất vững, hiếm khi bị nhập. Nhưng lúc này, dương hỏa trên vai thiếu nữ này đã tắt lịm.
Rõ ràng cô gái này đã bị kẻ nào đó hãm hại.
Tôi bốc một nắm chu sa đặc chế, vẽ bùa chú lên trán, n.g.ự.c và lòng bàn tay cô ta, tay bắt quyết, lớn tiếng tụng chú. Những vệt bùa sáng rực ánh kim, bốc lên từng làn khói đen kịt.
Tôi quát lớn: "Cấp cấp như luật lệnh!". Một chưởng đ.á.n.h vào n.g.ự.c cô ta, thiếu nữ phát ra một tiếng thét sắc lẹm không giống tiếng người, lưng cong gập lại, từ l.ồ.ng n.g.ự.c vọt ra một bóng đen.
Đường Minh Lê nhanh như cắt đ.â.m một d.a.o vào bóng đen đó, ánh vàng lóe lên, bóng ma bị đ.á.n.h tan xác, chỉ còn sót lại một làn oán khí âm u vô tình lọt vào mũi tôi.
【A a a, mọi người thấy chưa, chiêu vừa rồi của Bạo Quân ngầu quá!】 【Đúng đúng, siêu ngầu, không hổ danh chồng quốc dân! Đỉnh cao của sự đẹp trai! Tôi chính thức gia nhập phe Bạo Quân!】 【Chồng quốc dân chẳng phải là anh Vương XX sao?】 【Xì, anh ta tuổi gì, cùng lắm là có tí tiền thôi. Bạo Quân nhà ta vừa giàu vừa võ công cao cường, quan trọng nhất là ảnh đẹp trai!】 【Mệt mấy bà mê trai này quá, ai lôi họ đi giùm cái!】
Quỷ vật bị tiêu diệt, thiếu nữ trông như vừa chạy marathon mười cây số, mặt cắt không còn giọt m.á.u, lả đi vì kiệt sức.
"Cô ấy không phải Họa Bì." Tôi cau mày, "Quỷ Họa Bì là kẻ khác!"
Cô gái ngơ ngác nhìn chúng tôi: "Các người... là ai? Sao lại ở nhà tôi? Nhà tôi nghèo lắm, các người không cướp được tiền đâu."
Hai chúng tôi nhìn nhau, không nỡ nói cho cô bé biết cha mẹ cô đã bị chính tay cô g.i.ế.c c.h.ế.t. Cô bé lồm cồm bò dậy, nhìn ra phòng khách thì lập tức thét lên kinh hoàng: "Lũ g.i.ế.c người! Các người g.i.ế.c cha mẹ tôi, tôi liều mạng với các người!"
Cô bé gào khóc lao lên nhưng bị Đường Minh Lê bóp c.h.ặ.t cổ áo giữ lại. Cô bé vùng vẫy kịch liệt, vô thức tung ra vài lưỡi đao gió nhưng chúng rất yếu, bị Đường Minh Lê đ.ấ.m tan tành.
"Em bình tĩnh lại đi!" Tôi quát to, "Nghĩ kỹ xem, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Bị tôi nạt, cô bé sững người, dường như nhớ ra điều gì đó, mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô bé run rẩy ôm đầu: "Không... không phải tôi làm, không phải tôi..."
Tôi ấn vai cô bé: "Em bị quỷ nhập hồn. Chính con quỷ đó đã g.i.ế.c cha mẹ em, chị đã giúp em trừ khử nó rồi."
Đường Minh Lê buông tay, cô bé rụng rời tay chân ngồi bệt xuống đất, ánh mắt đờ đẫn không hồn, tinh thần sắp sụp đổ. Tôi giữ c.h.ặ.t vai cô bé, nghiêm giọng hỏi: "Em tên là gì?"
"Mộc Tử." Cô bé ngây dại đáp, "Lý Mộc Tử."
"Được, Mộc Tử, em nghe chị nói đây. G.i.ế.c cha mẹ em là một vong hồn, dù nó đã bị bọn chị tiêu diệt nhưng vẫn còn một kẻ khác ẩn nấp trong tòa nhà này, kẻ đó mới là hung thủ thực sự. Em có muốn báo thù cho cha mẹ không?"
"Có." Trong mắt cô bé cuối cùng cũng có lại chút tia sáng.
"Tốt, vậy em hãy nhớ lại xem. Hôm nay khi em lên tầng bốn nhà họ Tào, đã có chuyện gì xảy ra?" Tôi hỏi.
Lý Mộc T.ử hít sâu một hơi, hồi tưởng lại một lát rồi kinh hãi: "Em nhớ ra rồi! Em sang hỏi anh Tào Dương bài tập toán, nhưng anh ấy hôm nay lạ lắm. Bình thường anh ấy rất hiền, hôm nay lại cứ âm dương quái khí. Anh ấy bảo có món đồ tốt muốn cho em xem, rồi đưa cho em một viên đá kỳ lạ. Em vừa cầm lấy viên đá thì đầu óc bắt đầu quay cuồng, chuyện sau đó em không nhớ rõ nữa."
Tim tôi nảy lên: "Viên đá đó trông thế nào?"
"To bằng nắm tay, màu đen đỏ thẫm, sờ vào rất lạnh, lạnh như đá cục vậy." Cô bé đáp.
Tôi bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là Địa Âm Thạch! Thảo nào ba ngọn dương hỏa trên người em lại tắt lịm." Địa Âm Thạch là loại đá sinh trưởng ở vùng cực âm, hấp thụ âm hàn chi khí, là vật chí âm. Mà đẳng cấp dị năng của Lý Mộc T.ử lại thấp nên mới dễ dàng bị dập tắt dương hỏa như vậy.
【Mọi chuyện đã rõ ràng, sự thật chỉ có một!】 【Phía trên bớt làm màu đi, nói xem rốt cuộc là ai?】 【Còn phải hỏi à? Tối nay chỉ có hai người vào phòng Tào Dương, một là Lý Mộc Tử. Nếu cô bé không phải Họa Bì thì chỉ còn lại người kia thôi.】 【Biết rồi, là mẹ của Tào Dương!】
Chuyện này tôi và Đường Minh Lê đương nhiên cũng đã nghĩ đến. Tôi nói: "Lý Mộc Tử, em ở trong nhà trốn kỹ vào, nghe thấy bất cứ tiếng động gì cũng không được ra ngoài."
Lý Mộc T.ử nghiến răng, nhặt con d.a.o phay dưới đất lên: "Em muốn đi cùng anh chị! Tuy em không có bản lĩnh gì nhưng ả đã g.i.ế.c cha mẹ em, em phải báo thù cho họ!"
Tôi ngạc nhiên: "Em không biết mình có dị năng sao?"
Cô bé ngơ ngác: "Dị năng gì cơ ạ?"
Tôi đành giải thích qua loa về dị năng hệ Gió cho cô bé nghe. Cô bé ban đầu sững sờ, sau đó cười khổ: "Có dị năng này thì có ích gì chứ? Ngay cả cha mẹ mình cũng không bảo vệ nổi."
【C.h.ế.t tiệt, em gái ơi đừng có khiêm tốn thái quá thế, tụi này muốn có dị năng mà chẳng được đây này.】 【Em không cần thì cho anh đi được không? Anh thề lấy một tỷ đổi với em luôn!】
Lý Mộc T.ử thận trọng đi sau lưng chúng tôi. Ánh mắt cô bé kiên định, không hề có chút sợ hãi, hẳn là vì cú sốc quá lớn đã khiến cô bé mang theo quyết tâm liều c.h.ế.t để báo thù cho cha mẹ.
