Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 204: Lại Thăng Cấp Rồi
Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:31
Tôi hít ngược một hơi khí lạnh, kinh hãi nhìn hắn.
"Em nói xem, tôi phải làm gì với em mới tốt đây?" Hắn siết c.h.ặ.t đôi vai tôi, gằn giọng: "Tôi có nên nhốt em lại cả đời không, để tránh việc em trở thành điểm yếu chí mạng của tôi?"
Trong lòng tôi bùng lên một ngọn lửa giận, tôi dùng sức hất tay hắn ra, quát lớn: "Đừng có nói như thể tôi làm hại anh không bằng! Không có tôi thì giờ này anh đã mục xương trong quan tài rồi! Anh có được mạng sống, có được sức mạnh cường đại, còn gì mà không hài lòng nữa? Vừa muốn hưởng lợi vừa không muốn trả giá, làm gì có chuyện tốt như vậy? Có thì giới thiệu cho tôi với!"
Cao Hàm nhìn tôi trân trân, không nói gì.
"Anh tưởng anh chịu uất ức lớn lắm chắc?" Tôi không buông tha, tiếp tục mắng: "Trên đời này người bi t.h.ả.m hơn anh đầy ra đấy. Hai mươi năm trước tôi đã sống những ngày tháng thế nào? Chịu bao nhiêu nhục nhã tôi chẳng phải vẫn sống tốt đó sao?"
Tôi nghiến răng nói tiếp: "Nếu anh đã không cam tâm nhận những thứ tôi ban cho, thì anh đi c.h.ế.t đi cũng được mà. Dù sao anh cũng nên c.h.ế.t từ hồi nhỏ rồi."
"Cô!" Ánh mắt hắn nguy hiểm nheo lại, rồi bỗng nhiên bật cười: "Em nói xem, nếu tôi công khai bí mật của em ra ngoài thì sẽ thế nào?"
Cơ thể tôi khẽ run lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Tôi không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao. Tôi sẽ bị một thế lực lớn nào đó bắt đi, bị rút m.á.u ngày đêm cho đến lúc c.h.ế.t mới thôi.
Vẻ mặt sợ hãi của tôi dường như đã làm hắn hài lòng. Hắn đắc thắng buông tôi ra, lại tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ. Tôi nhìn vào lưng hắn, nắm c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m. Tôi... có nên g.i.ế.c người diệt khẩu không?
Nghĩ đến đây, tôi lại thầm cười khổ. Bây giờ không phải là chuyện có nên hay không, mà là tôi căn bản không đủ bản lĩnh để g.i.ế.c hắn.
Tôi do dự một lát rồi hỏi: "Anh... thực sự muốn công khai bí mật này sao?"
Hắn nhếch môi: "Cái đó còn tùy vào biểu hiện của em."
Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Không, anh sẽ không làm thế đâu. Anh làm vậy chẳng khác nào công khai điểm yếu của chính mình. Với một người như anh, tuyệt đối không thể chịu đựng được điều đó."
Hắn lạnh lùng uống rượu, không nói một lời. Xem ra tôi đã đoán đúng.
"Đã vậy, chi bằng mỗi người chúng ta tự giữ bí mật của mình." Uống xong đan d.ư.ợ.c, sức lực của tôi đã hồi phục đôi chút. Tôi bước xuống giường, chậm rãi đi đến trước mặt hắn: "Hợp tác đôi bên cùng có lợi chẳng phải tốt hơn sao? Việc gì phải làm hại nhau?"
Hắn im lặng nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng để lộ một nụ cười: "Nói hay lắm, cùng có lợi, nhưng cái 'lợi' của em hình như toàn dâng cho hai thằng nhóc kia rồi."
Câu này nghe sao mà nồng nặc mùi giấm chua vậy?
Tôi gượng cười nói: "Thế này đi, sau này anh cứ mang d.ư.ợ.c liệu đến tìm tôi luyện đan, tôi chỉ lấy ba phần tiền công thôi."
Cao Hàm cười nhạt: "Một phần."
Tôi cuống lên: "Anh ăn chặn thế thì quá đáng quá, định làm cường hào ác bá à?"
Hắn cười bảo: "Vừa bảo đôi bên cùng có lợi, ngoảnh mặt đi đã lật lọng rồi sao?"
"Anh gọi đây là cùng có lợi à?" Tôi phẫn nộ quát, "Đây là tống tiền!"
Hắn nheo mắt lại, thình lình sau lưng vang lên một tiếng "uỳnh", một đôi cánh đen kịt dang rộng ra. Đôi cánh đó được kết tụ từ năng lượng bóng tối, tôi lập tức cảm nhận được một luồng sát khí nguy hiểm ập đến, không tự chủ được mà lùi lại hai bước.
"Hình như em quên mất một chuyện." Hắn lạnh lùng nhìn tôi, "Em là tù binh của tôi."
Tôi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Người đàn ông này thật hỉ nộ vô thường, vừa rồi còn nói cười, chớp mắt đã có thể lấy mạng bạn. Thôi thì cứ thuận theo hắn vậy, anh hùng không chịu thiệt trước mắt.
"Được rồi... một phần thì một phần." Tôi nghiến răng, lòng đau như cắt mà nói.
"Rất tốt." Đôi cánh sau lưng hắn thu lại trong tích tắc, áp lực to lớn biến mất, tôi mới thầm thở phào.
Tôi dè dặt hỏi: "Cao... tiên sinh."
"Tôi không thích người khác gọi mình là 'tiên sinh'." Hắn lạnh lùng cắt ngang.
Đúng là đồ lắm chuyện!
Tôi gượng gạo mỉm cười nói: "Cao Hàm, có thể thả tôi về không? Còn mấy người bình thường kia nữa, cũng thả họ về đi, chuyện của hai chúng ta không cần kéo người khác vào."
Không biết câu nói nào của tôi đã làm hắn hài lòng, nhìn hắn có vẻ khá vui: "Em lo luyện hóa lượng Oan Nghiệt Khí vừa hấp thụ đi đã, chuyện bên kia tôi sẽ xử lý."
Nói xong, hắn bước ra ngoài, dang cánh bay v.út vào màn đêm. Tôi vốn định lẻn trốn, nhưng lại sợ chọc giận hắn, đành phải khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu luyện hóa lượng Oan Nghiệt Khí đang lưu giữ trong đan điền.
Tu luyện không quản thời gian. Khi đã hoàn toàn luyện hóa xong, tôi cảm nhận linh khí trong cơ thể vô cùng đậm đặc, cảnh giới cũng đã bắt đầu lung lay. Tôi lập tức điều động toàn bộ linh lực hóa thành một dòng thác lớn, xối xả tràn vào đan điền.
Rắc!
Trong cơ thể vang lên tiếng như thủy tinh vỡ vụn, một luồng kình lực trào ra, gột rửa kinh mạch và xương thịt hết lần này đến lần khác. Nó đang rèn giũa nhục thân của tôi! Cơ thể tôi nóng bừng như đang nằm trong lò lửa. Đau, rất đau. Nhưng tôi nghiến răng chịu đựng.
Khi mở mắt ra, tôi thấy Cao Hàm đang ngồi đối diện, thản nhiên nhìn mình.
"Hôm nay là ngày mấy rồi?" Tôi bị hắn nhìn đến mức không tự nhiên, vội vàng đ.á.n.h trống lảng.
"Em đã tu luyện được nửa tháng rồi." Hắn nói, "Chúc mừng thăng cấp."
Tôi vui mừng khôn xiết, không ngờ vừa mới lên Tam phẩm không lâu mà giờ đã thăng cấp lần nữa, vận may đúng là không tệ. Lúc này, tôi ngửi thấy mùi mồ hôi trên người, lại còn lẫn cả mùi chua loét kỳ quái như mùi dưa muối lâu năm, vội hỏi: "Ở đây có phòng tắm không?"
Hắn chỉ tay sang bên cạnh, tôi vội vã lao vào. Phòng tắm được trang trí cực kỳ xa hoa, tôi thoải mái ngâm mình một trận. Lúc bước ra, tôi thấy trên giường đã để sẵn một bộ quần áo mới.
"Thay đồ đi." Hắn nói, "Đi cùng tôi đến một nơi."
Tôi nhíu mày, cầm quần áo vào phòng tắm thay. Đó là một chiếc áo khoác măng tô pha len cashmere màu đỏ rượu của Burberry, phối cùng quần dài đen. Phải công nhận là rất vừa vặn, mặc vào trông tôi có vẻ rất tri thức.
Tôi bước ra, hắn nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi gật đầu: "Đi thôi."
Hắn một tay ôm lấy eo tôi, đôi cánh năng lượng đen khổng lồ sau lưng dang rộng, mang tôi bay v.út lên không trung.
Chúng tôi bay ngược trở lại đường tàu điện, rời khỏi dị thế giới để trở về với Sơn Thành. Nhìn dòng người ồn ào náo nhiệt, xe cộ qua lại, những tấm biển quảng cáo rực rỡ ngoài trung tâm thương mại, thậm chí là cả mùi khói xe, tôi đều cảm thấy vô cùng thân thuộc.
"Nhìn cô gái kia kìa, da đẹp quá đi." Thính lực của tôi cực tốt, nghe thấy một cô bé ngồi cách đó mười mấy mét đang kéo tay bạn trai thầm thì: "Không biết dùng mỹ phẩm gì mà đẹp thế."
Tôi sờ lên má mình. Sau khi nhục thân được rèn giũa lần nữa, làn da của tôi càng trở nên hoàn mỹ, không cần trang điểm mà vẫn mịn màng không tì vết.
"Người ta là đại gia đấy." Anh bạn trai chua chát nói, "Nhìn bộ đồ cô ấy mặc kìa, mẫu mới nhất của Burberry đấy, cỡ bảy tám mươi triệu chứ chẳng chơi."
Cô gái hậm hực lườm anh ta: "Thì tại người ta tìm được chồng vừa giàu vừa đẹp trai mà. Nhìn anh chàng ngồi cạnh cô ấy kìa, vừa soái vừa khí chất, lại còn giàu có trông như người mẫu ấy. Nhìn lại anh xem, đúng là đồ 'loser'."
Anh bạn trai hừ lạnh: "Thì sao chứ, chẳng phải cũng đang phải chen chúc tàu điện ngầm như chúng ta thôi à?"
Tôi có chút cạn lời. Cao Hàm thì luôn giữ một nụ cười lạnh lùng trên môi. Tôi thầm nghĩ, đây là một người đàn ông tâm kế sâu hiểm, ra tay tàn độc, tốt nhất là không nên đắc tội. Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ xích ra xa một chút, hắn liếc mắt nhìn tôi khiến tôi thấy da đầu tê rần.
"Đến rồi." Hắn dẫn tôi ra khỏi ga tàu điện, quay lại quán cà phê trước đó. Chiếc Maserati màu đỏ nâu của hắn đang đỗ ở hầm gửi xe. Tôi lại lên xe của hắn, thắc mắc hỏi: "Chúng ta định đi đâu đây?"
"Đi g.i.ế.c người." Hắn mỉm cười nhạt.
Giọng điệu của hắn cứ như thể đang bàn luận về thời tiết hôm nay vậy.
"G.i.ế.c ai?" Tôi nhíu mày.
"Em sẽ biết ngay thôi."
Lúc này đúng vào giờ cơm trưa, chiếc Maserati dừng trước một khách sạn danh tiếng lẫy lừng. Nhân viên phục vụ mặc đồng phục vội vàng chạy ra đón. Cao Hàm quăng chìa khóa cho anh ta rồi dẫn tôi vào thang máy. Nhưng thang máy này không đi lên mà lại đi xuống. Phòng bao cao cấp nhất của khách sạn này nằm ở tầng hầm một.
Bước ra khỏi thang máy, không gian trang trí vô cùng phô trương và xa hoa. Hai thiếu nữ xinh đẹp mặc sườn xám trắng mỉm cười cúi chào: "Chào mừng quý khách, xin hỏi hai vị có đặt trước không ạ?"
Cao Hàm lấy ra một chiếc thẻ đưa cho phục vụ. Họ vừa nhìn thấy tấm thẻ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thẻ Đen!
Cả hai lập tức trở nên nhiệt tình vô cùng, nụ cười tươi tắn nở trên môi: "Thẻ Đen không cần đặt trước ạ, quý khách có thể dùng bữa bất cứ lúc nào. Phòng Công tước của chúng tôi vẫn còn trống, mời hai vị đi lối này."
Chúng tôi bước vào một phòng bao đặc biệt sang trọng, không khí phảng phất mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ, vô cùng dễ chịu. Gọi xong một bàn thức ăn, tôi ngạc nhiên hỏi: "Anh dẫn tôi đến đây chỉ để ăn cơm thôi à?"
"Không, tôi đến tìm người." Hắn nói, "Người tôi tìm đang ở ngay phòng bên cạnh."
Phòng bên cạnh là phòng Hầu tước. Tôi dùng thần thức quét qua, bên trong đang chén tạc chén thù, vài người đã bắt đầu say sưa. Trên bàn có ba người đàn ông, dẫn đầu là một người thanh niên tầm ba mươi tuổi, mặc áo măng tô màu xanh navy, ngoại hình tuấn tú. Người đàn ông trung niên ngồi cạnh trông như bậc tiền bối nhưng lại tỏ ra vô cùng tôn kính anh ta.
Đối diện là một người đàn ông ngoài bốn mươi, mặc vest chỉnh tề, nhìn qua là biết thương nhân thành đạt.
"Cao thiếu, lần này mời được ngài đến đây, tập đoàn Xuân Nguyên chúng tôi thực sự là rạng rỡ cả môn hộ." Người thương nhân cười nói, "Có một cao thủ Dị năng hệ Tinh thần như ngài ở đây, đại nạn của Sầm gia chúng tôi chắc chắn sẽ bình yên vượt qua. Kẻ thù kia của tôi tuyệt đối không phải đối thủ của ngài."
Người đàn ông được gọi là Cao thiếu thản nhiên đáp: "Tổng giám đốc Đàm, kể về kẻ thù đó của ông đi."
"Vâng." Đàm Trường Xuân cười nịnh nọt nói, "Mười lăm năm trước khi tôi mới bắt đầu kinh doanh, vì hơi nôn nóng muốn thành công nên ra tay không nể tình, khiến đối thủ cạnh tranh bị phá sản. Ai ngờ gia đình đó nghĩ quẩn, cư nhiên cả nhà uống t.h.u.ố.c độc tự sát. C.h.ế.t thì cũng c.h.ế.t rồi, không ngờ nhà đó còn một đứa con trai được một võ sư hải ngoại nhìn trúng nhận làm đệ t.ử mang đi. Sau khi biết cả nhà tự sát, hắn cư nhiên gọi điện từ nước ngoài về đe dọa tôi, nói luyện thành võ công sẽ về báo thù lấy mạng tôi. Ngài xem, cả nhà họ tự t.ử rõ ràng là do họ nghĩ không thông, thương trường có thắng có thua, phá sản là chuyện thường, họ tự tìm đường c.h.ế.t lại đổ lên đầu tôi. Haiz, thật là vô lý quá mà."
