Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 207: Có Thực Lực Mới Có Tôn Nghiêm

Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:31

Cả một bàn đầy thức ăn, hắn ăn rất ngon lành, còn tôi thì nhai như nhai sáp. Tuy nhiên, cứ mỗi lần ăn xong, tâm trạng của hắn lại trở nên rất tốt.

Đến ngày thứ sáu, sau khi dùng xong bữa sáng, hắn bỗng đứng dậy bảo: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Tôi hỏi.

"Báo thù."

Tôi thực lòng chẳng muốn đi tí nào, ai thèm xem anh g.i.ế.c người chứ. Thế nhưng, uất ức đến mấy cũng phải nhịn, ai bảo người ta mạnh hơn mình? Chờ sau này tôi đột phá lên ngũ phẩm, lục phẩm, tôi cũng sẽ thích làm gì thì làm.

Trụ sở chính của Cao gia nằm ở tỉnh Sơn. Không biết hắn kiếm đâu ra một chiếc xe việt dã, chở tôi chạy thẳng về hướng Đông suốt hơn nửa ngày trời. Khi phố xá vừa lên đèn, chúng tôi tiến vào thành phố Phong Vân thuộc tỉnh Sơn.

Cao gia ở thành phố Phong Vân chính là thế lực "một tay che trời", nắm thâu tóm toàn bộ huyết mạch kinh doanh của cả thành phố. Gia chủ Cao gia chỉ cần dậm chân một cái cũng đủ khiến cả thành phố chao đảo.

Thế nhưng lúc này, toàn bộ Cao gia lại đang bao trùm trong một bầu không khí u ám thê lương. Tại đại đường chính của Cao gia, các nhân vật cốt cán đang mở cuộc họp. Ngồi ở vị trí cao nhất là gia chủ Cao gia – Cao Kiến Quốc.

Cao Kiến Quốc sa sầm mặt mày, ánh mắt quét qua căn phòng, lên tiếng: "Chuyện mà lão Ngũ nói, mọi người thấy thế nào?"

Ông ta là cha của Cao Vịnh, dưới gối có ba người con trai, trong đó kẻ có tiền đồ nhất chính là Cao Vịnh. Ông ta vốn đặt rất nhiều kỳ vọng vào đứa con này, không ngờ lại bị người ta g.i.ế.c c.h.ế.t. Trong lòng ông ta vừa bi thống vừa phẫn nộ, nhưng vì tâm cơ thâm trầm nên ngoài mặt tuyệt nhiên không để lộ chút sơ hở nào.

"Gia chủ, tôi cho rằng kẻ đó căn bản không phải là Cao Hàm." Một người lên tiếng, "Năm đó Cao Hàm đã c.h.ế.t đến mức không thể c.h.ế.t hơn được nữa, điểm này chính chúng ta đã kiểm tra kỹ lưỡng, hắn không thể nào cải t.ử hoàn sinh."

Một người khác lại bảo: "Tôi thấy chưa chắc. Mọi người đừng quên, năm đó Tố Viện đã mang xác Cao Hàm đi, đến tận bây giờ cái xác đó vẫn bặt vô âm tín."

Năm đó, đám người Cao gia cho rằng đứa trẻ không có dị năng này đã làm nhục tổ tông, không xứng được vào nghĩa trang gia tộc, yêu cầu Tố Viện phải tìm nơi khác an táng. Tố Viện đã mang xác đi, sau này bà quay về cũng chưa từng nhắc đến việc chôn cất ở đâu.

"C.h.ế.t thì c.h.ế.t rồi, còn sống lại được sao?"

"Hì hì, ông không biết có một loại t.h.u.ố.c giả c.h.ế.t à? Năm đó lão Tam thực lực cao cường, trong tay có vô số đan d.ư.ợ.c các loại, biết đâu chừng lại có t.h.u.ố.c giả c.h.ế.t?"

"Họ làm vậy để làm gì?" Một mụ già lên tiếng, "Chỉ để rời khỏi Cao gia thôi sao? Hừ, Cao gia có giam cầm họ đâu, họ muốn đi thì cứ việc đi, ai mà thèm giữ?"

Mấy kẻ biết rõ sự tình đều đưa mắt nhìn nhau. Thực ra lúc đầu Tố Viện cũng từng đề nghị đưa Cao Hàm rời đi, nhưng họ không cho phép vì sợ bà mang theo di sản mà cha Cao Hàm để lại. Họ muốn hai mẹ con dù có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trong gia tộc, có như vậy họ mới danh chính ngôn ngữ mà chiếm lấy những món bảo vật kia.

"Bất kể hắn có phải Cao Hàm hay không, hắn đã lên tiếng muốn tìm Cao gia chúng ta tính sổ thì chúng ta phải nghĩ cách đối phó." Một lão già râu dài, tuổi tác đã cao lên tiếng.

"Kiến Quốc à, anh đã hỏi lão Ngũ chưa? Tu vi của kẻ đó thế nào?" Lão già hỏi tiếp, "Vịnh nhi là cấp ba, hắn ít nhất cũng phải cấp bốn chứ?"

Cao Kiến Quốc im lặng hồi lâu mới đáp: "Nhị thúc công, lão Ngũ nói... hắn là cấp sáu."

"Cái gì?" Mọi người kinh hãi tột độ, Nhị thúc công suýt chút nữa thì đ.á.n.h rơi cả cây gậy chống trong tay.

"Kiến Quốc à, chuyện này... chuyện này không được nói bừa đâu." Nhị thúc công run rẩy đứng dậy, nói: "Dị năng giả hệ Bóng tối cấp sáu? Đó là tồn tại khủng khiếp thế nào? Cả Hoa Hạ này cũng chẳng tìm được mấy người. Nếu hắn thực sự là Cao Hàm, thì cũng mới chỉ hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, không thể nào có tu vi cao đến thế được."

Cao Kiến Quốc mặt mày u ám: "Tôi cũng không tin, nhưng lão Ngũ khẳng định chắc chắn là cấp sáu."

"Hừ." Mụ già kia lại lên tiếng, "Lão Ngũ là vì sợ bị trách phạt do bảo vệ Vịnh nhi không tốt, nên mới cố tình nói vống tu vi của đối phương lên cao như vậy."

Mọi người nghe vậy đều thấy có lý. Lúc này, có một thanh niên nói: "Gia chủ, chúng ta không được xem nhẹ kẻ thù. Lúc này tốt nhất là hãy thỉnh Lão tổ ra mặt."

"Cao Cầm, cô đừng có nói năng gây hoảng loạn." Nhị thúc công quát lớn, "Lão tổ đã dặn, trừ phi gia tộc lâm vào cảnh sinh t.ử tồn vong, nếu không đừng đến làm phiền ngài. Nếu để ngài biết chúng ta vì một tên tiểu bối mà quấy rầy ngài tu luyện, Lão tổ trách phạt xuống thì ai gánh trách nhiệm này?"

Cao Cầm nhíu mày: "Nhị thúc công, Ngũ thúc là người trầm ổn, không đời nào lại tùy tiện nói dối. Nếu kẻ thù thực sự là cấp sáu, ở đây không một ai có thể chống lại được."

Nhị thúc công hừ lạnh: "Đúng là kiến thức đàn bà, năm đó tôi không nên đồng ý cho con nhóc miệng còn hôi sữa như cô tham gia nghị sự."

Trong mắt Cao Cầm lóe lên tia giận dữ nhưng không thể làm gì được. Thiên phú của cô rất cao, nhưng trong gia tộc lại rất trọng tôn ti thứ bậc, Nhị thúc công vai vế quá cao, chỉ riêng cái danh phận đó thôi cũng đủ để đè bẹp cô rồi.

"Được rồi." Cao Kiến Quốc lên tiếng, "Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải tập trung tinh thần cao độ, sẵn sàng ứng chiến."

"Gia chủ, tôi thấy cũng chẳng cần quá lo lắng đâu." Nhị thúc công nói, "Biết đâu kẻ đó chỉ nói miệng thế thôi chứ chẳng dám vác mặt đến đây. Dù sao nhà chúng ta vẫn còn Lão tổ trấn giữ, hắn không sợ người khác thì cũng phải sợ Lão tổ chứ."

Đám người xung quanh cũng gật đầu đồng tình: "Nhị thúc công nói đúng đấy."

"Những năm qua kẻ muốn đối phó Cao gia chúng ta còn ít sao? Ai dám động vào? Có danh tiếng của Lão tổ trấn giữ, chẳng cần ngài phải ra tay, lũ người đó đã nghe danh mà mất mật, chạy mất dép cả rồi."

"Hì hì." Một tiếng cười lạnh x.é to.ạc không gian vang lên, khiến mọi người giật nảy mình, đồng loạt đứng bật dậy.

"Ai đó?"

Cao Hàm ôm eo tôi từ trên trời rơi xuống, đáp nhẹ nhàng giữa sân thiên tỉnh bên ngoài đại sảnh. Tôi đầy đầu vạch đen, thực ra tôi có thể tự đi được, tôi đã có tu vi Tam phẩm rồi chứ có phải người thường trói gà không c.h.ặ.t đâu. Nhưng mà... thôi thì cứ thuận theo hắn vậy.

Vừa tiếp đất, tôi lập tức lùi sang một bên. Đã là khán giả thì không nên xen vào thì hơn.

Cao Hàm trên mặt giữ một nụ cười nhạt, nói: "Đại bác, đã lâu không gặp."

Cao Kiến Quốc nhìn hắn từ đầu đến chân, đối chiếu với hình ảnh cậu thiếu niên trong ký ức, trong lòng thầm kinh hãi. Cư nhiên đúng là hắn!

Những người ngồi đây đều từng dòm ngó gia sản của cha Cao Hàm, đương nhiên ấn tượng về diện mạo của hắn vô cùng sâu sắc. Lúc này nhìn kỹ, ai nấy đều lộ vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

"Mọi người không ngờ tới đúng không?" Cao Hàm cười bảo, "Cao Hàm tôi... cư nhiên vẫn còn sống mà quay về."

Mọi người im lặng một lát. Nhị thúc công tự cho mình là vai vế cao nhất, mở lời: "Cao Hàm, nếu anh đã là người của Cao gia, không c.h.ế.t thì nên quay về Cao gia báo danh. Anh không về cũng thôi đi, chúng ta cũng chẳng thèm tính toán lỗi lầm của anh. Sao anh còn hùng hổ xông về đây định tính sổ với chúng ta? Anh định tính sổ cái gì? Ở đây toàn là bậc bề trên của anh, anh vô lễ với trưởng bối như vậy, mẹ anh đã dạy dỗ anh thế nào hả?"

Lão ta không nhắc đến mẹ Cao Hàm thì thôi, vừa nhắc đến bà, đôi cánh đen sau lưng Cao Hàm đột ngột dang rộng, khiến mọi người hoảng hãi lùi lại một bước.

Cao Hàm vẫn giữ nụ cười mập mờ trên môi, chậm rãi nói: "Đúng lúc lắm, tôi cũng muốn hỏi, năm đó mẹ tôi quay về gia tộc để lấy lại di vật cha tôi để lại, kết quả lại treo cổ c.h.ế.t một cách mập mờ, rốt cuộc là kẻ nào đã làm?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng. Nhị thúc công lại bảo: "Cao Hàm, mẹ anh năm đó vì mất chồng mất con, quá đỗi đau thương nên mới treo cổ tự sát, anh nghe kẻ nào đ.â.m thọc ly gián vậy?"

Ánh mắt Cao Hàm đầy ẩn ý: "Năm đó chính tay mẹ tôi đã cứu sống tôi, làm sao bà lại vì tôi c.h.ế.t mà treo cổ?"

Nhị thúc công bị nghẹn họng, sắc mặt vô cùng khó coi. Cao Hàm nheo mắt, giọng nói trở nên lạnh lẽo thấu xương: "Rốt cuộc là ai đã hại c.h.ế.t mẹ tôi?"

Không ai trả lời. Cao Hàm nói tiếp: "Muốn tìm ra cũng dễ thôi. Cứ xem di sản của cha tôi năm đó đang nằm trong tay ai là biết ngay."

Hắn nhìn về phía một người, nói: "Cao Quân, thanh đoản kiếm anh giấu trong tay áo là do cha tôi mang về từ hoang đảo hải ngoại năm xưa đúng không?"

Người đàn ông trung niên tên Cao Quân mặt mày đen sạm lại. Cao Hàm lại nhìn sang người khác: "Cao Chấn, viên Tẩy Tủy Đan mà con trai anh uống là do cha tôi để lại cho tôi dùng khi tròn mười lăm tuổi đúng không?" Ánh mắt Cao Chấn có chút né tránh.

Cao Hàm lại nói: "Cao Phong, cái công ty hái ra tiền trong tay anh hình như cũng là của cha tôi đúng không?"

Hắn điểm mặt từng người một khiến tôi nghe mà há hốc mồm. Đám người này đúng là lũ cướp, không chỉ tài sản của cha Cao Hàm mà ngay cả của hồi môn của mẹ hắn cũng bị chúng chia chác không còn một mống.

Tôi không nhịn được xen vào một câu: "Đường đường là một thế gia hào tộc mà cư nhiên vì chút tài vật mà mưu tài hại mạng, g.i.ế.c c.h.ế.t người thân của mình. Tầm nhìn hạn hẹp đến mức này đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt."

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tôi. Nhị thúc công giận dữ quát: "Cô là ai? Chuyện của Cao gia chúng tôi từ bao giờ đến lượt cô xen mồm vào?"

Tôi liếc lão một cái, bảo: "Giữa đường thấy chuyện bất bình thì lên tiếng thôi. Chuyện táng tận lương tâm như vậy các người còn làm ra được, chẳng lẽ còn sợ người ta nói sao?"

"Câm miệng!" Nhị thúc công chưa bao giờ bị ai phản bác một cách không nể nang như vậy, lão phẩy tay một cái, một thanh băng kiếm đ.â.m thẳng về phía tôi.

Lão già này cũng chỉ là dị năng giả cấp ba sơ kỳ mà thôi. Tôi bắt pháp quyết, chỉ một ngón tay, giữa hư không cũng ngưng tụ ra một thanh băng kiếm đón đ.á.n.h. Hai thanh băng kiếm va chạm, kiếm của Nhị thúc công bị đ.á.n.h vỡ vụn ngay lập tức, sau đó thanh băng kiếm của tôi cắm phập xuống mặt đất ngay trước mặt lão.

Nhị thúc công giật mình kinh hãi, lùi lại mấy bước suýt thì ngã ngửa, hai tên tiểu bối bên cạnh vội vàng đỡ lấy. Lão chỉ tay vào tôi, mặt trắng bệch nói: "Cô... cô là một Tu đạo giả?"

Tôi nhìn lão với ánh mắt lạnh nhạt, không nói một lời.

Cao Hàm nói: "Sao thế, không ai chịu nói sao?"

Cao Kiến Quốc sải bước đi ra, sa sầm mặt nói: "Chuyện năm xưa đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, anh không bằng không chứng, có tư cách gì mà đến chất vấn chúng tôi? Còn chuyện của con trai tôi, tôi phải tính sổ với anh cho ra nhẽ."

Cao Hàm cười lạnh: "Cao Vịnh năm đó đẩy tôi từ trên lầu xuống, suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t tôi, giờ nợ giữa tôi và hắn đã thanh toán xong rồi."

Cao Kiến Quốc sắc mặt thay đổi kịch liệt, phẫn nộ quát: "Ăn nói xằng bậy! Đã đến đây rồi thì để mạng lại đi!"

Nói đoạn, luồng tinh thần lực khổng lồ của ông ta hóa thành một dòng thác lớn, cuồn cuộn lao về phía Cao Hàm.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.