Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 233: Phen Này Phát Tài To Rồi!

Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:35

Tôi gạt lớp bùn loãng, mò mẫm một hồi thì lấy ra được một chiếc gương.

Đó là một tấm gương đồng, bên trên bám đầy rêu xanh cổ kính, trông vô cùng lâu đời. Mặt sau gương khắc những phù văn phức tạp, chính giữa nổi bật bốn chữ triện: Vũ Trụ Hồng Hoang.

"Vũ Trụ Hồng Hoang Kính?!" Trong nhóm chat của cộng đồng Hắc Nham TV, mấy vị tiền bối đều kinh hãi.

"Đây cư nhiên là Vũ Trụ Hồng Hoang Kính!" Hoàng Lư T.ử thốt lên, "Nghĩ năm đó, biết bao nhiêu người vì chiếc gương này mà tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy, một mất một còn!"

Cửu Linh T.ử cũng cảm thán: "Năm ấy c.h.ế.t ch.óc bao nhiêu người, cuối cùng món bảo bối này rơi vào tay Vô Vi đạo nhân, sau đó lại bị tên đệ t.ử tạp dịch chuyên chăm sóc d.ư.ợ.c viên của ông ta đ.á.n.h cắp rồi bặt vô âm tín. Không ngờ nó lại thất lạc ở nơi này."

"Ái chà, con nhóc Quân Dao có được món bảo bối này, không biết là phúc hay họa đây." Hoàng Sơn Quân cảm thán.

"Đã trôi qua hơn ba nghìn năm rồi, phàm trần chắc cũng chẳng còn ai biết đến Vũ Trụ Hồng Hoang Kính đâu. Chỉ cần con bé cẩn thận một chút thì chắc cũng không có vấn đề gì." Vân Hà Tiên T.ử trấn an.

Tôi tắt máy bộ đàm dưới nước, hỏi: "Các vị tiền bối, chiếc gương này rốt cuộc là thứ gì vậy?"

"Nhóc con, em thực sự là nhặt được đại bảo vật rồi đấy." Vân Hà Tiên T.ử đáp, "Bốn phương tám hướng gọi là Vũ, xưa nay tới giờ gọi là Trụ, đó chính là Vũ Trụ. Chiếc gương này có khả năng thao túng thời gian và không gian, là món bảo bối cực kỳ hiếm có."

Tôi ngẩn người một lát, kinh ngạc hỏi: "Thao túng thời gian và không gian? Vậy chẳng phải em thành chủ nhân của vũ trụ luôn rồi sao?"

"Em mơ đẹp quá nhỉ." Vân Hà Tiên T.ử cười nói, "Với phẩm cấp hiện tại của em, cùng lắm là dùng nó để thúc đẩy linh thực trưởng thành nhanh hơn một chút thôi, những chuyện khác đừng có mà nghĩ tới."

Dù vậy, đối với tôi thì đây vẫn là món bảo vật cực phẩm rồi!

"Tuy nhiên, nhóc con, thứ này em nhất định phải giấu cho kỹ." Cửu Linh T.ử dặn dò, "Ngay cả những người thân cận nhất bên cạnh cũng không được tiết lộ. Tài vật dễ làm động lòng người, dù thân thiết đến mấy cũng có khả năng vì món bảo vật này mà đưa em vào chỗ c.h.ế.t."

Tôi gật đầu: "Em hiểu."

Dứt lời, tôi định cất Vũ Trụ Hồng Hoang Kính vào Càn Khôn Hồ Lô, đúng lúc này bỗng nghe thấy các tiền bối hét lớn: "Cẩn thận!"

Một đám rong rêu khổng lồ bất ngờ ập tới, bao vây lấy tôi một lần nữa. Tôi rút Lưu Tinh Kiếm liên tục c.h.é.m đứt đám rong rêu ấy, trong cơn hỗn loạn, tôi dường như nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu đầy oán hận.

Là con nữ quỷ đó! Con nữ quỷ c.h.ế.t oan, căm hận cả thế gian này!

Trung cấp Lệ quỷ!

Kinh khủng nhất là từ trong đám rong rêu tuôn ra một loại chất lỏng màu đen. Da thịt tôi vừa chạm vào thứ nước đen đó liền như bị tạt axit đậm đặc, thối rữa nhanh ch.óng. Tôi lập tức vận linh khí chống đỡ, may mà có Nhện Ty Y giúp cản lại một phần, nhưng tay chân để lộ ra ngoài đều bị bỏng đen kịt.

Tôi vội vã mở bộ đàm, hét lớn: "Doãn Thịnh Nghiêu, ra tay!"

Lời vừa dứt, một đạo kim quang từ trên cao giáng xuống, xuyên qua hàng chục mét nước sâu, rơi ngay cạnh tôi, đ.á.n.h trúng cả tôi lẫn con nữ quỷ. Xung quanh trắng xóa một mảnh khiến tôi gần như mù tạm thời, tai nghe thấy tiếng thét thê lương của nữ quỷ. Tôi đạp nó ra, dùng hết linh lực còn lại điên cuồng bơi lên trên.

Ào!

Tôi vọt ra khỏi mặt nước, không dừng lại một giây nào, cắm Lưu Tinh Kiếm vào vách giếng, vài cái đã leo ra ngoài miệng giếng. Tôi lau mặt một cái, thấy Doãn Thịnh Nghiêu đã ngã gục trước trận bàn, ngất lịm đi, gương mặt tái nhợt không còn một giọt m.á.u.

"Nhóc con, cậu ta vừa rồi dùng cạn sạch linh lực, tiêu hao sạch sẽ chân nguyên trong cơ thể. Việc này rất dễ làm tổn hại đến tu vi, em phải ghi nhớ cái ơn này đấy." Vân Hà Tiên T.ử cười nói.

Tâm trạng tôi có chút phức tạp. Tôi thu lại trận bàn, mớm cho anh một viên Chân Nguyên Đan rồi đưa anh vào phòng khách nghỉ ngơi.

Trở về phòng mình, tôi lấy Vũ Trụ Hồng Hoang Kính ra rửa sạch bằng nước lạnh. Trông nó khá bình thường, không cảm nhận được linh lực d.a.o động.

Âm Trường Sinh nói: "Nguyên cô nương, cháu lấy một hạt giống ra gieo xuống, rồi làm theo cách ta dạy, xem sự kỳ diệu của chiếc gương này."

Tôi lục lọi trong hộp ngọc, lấy ra một hạt giống Nguyệt Hoa Thảo gieo vào chậu hoa, rồi cầm chiếc gương lên, truyền linh khí vào chữ triện "Trụ" ở mặt sau. Chữ "Trụ" lập tức rực sáng kim quang, từ mặt gương b.ắ.n ra một đạo hào quang bao trùm lấy chậu hoa.

Đất trong chậu động đậy, cư nhiên mọc lên một mầm non. Cái mầm đó lớn nhanh như thổi trước mắt tôi, chưa đầy mười phút đã trưởng thành hoàn toàn! Tôi tiếp tục soi gương, cây Nguyệt Hoa Thảo đó tăng dần năm tuổi, mười phút sau đã đạt đến 50 năm, thêm mười phút nữa là đạt tròn 100 năm tuổi!

Nghĩ bụng nếu cứ soi tiếp chắc chắn sẽ còn tăng nữa, tôi vô cùng kích động. Quả nhiên là bảo bối mà! Chỉ cần có chiếc gương này, dù là linh thực bao nhiêu năm tuổi đi nữa tôi cũng có thể thúc đẩy ra được.

Tuyệt quá! Là một luyện đan sư, nỗi lo lớn nhất là không có đủ d.ư.ợ.c liệu, từ nay về sau, đây không còn là vấn đề đối với tôi nữa.

Tôi liên tục thúc đẩy thêm vài cây linh thực nữa, loáng một cái trời đã gần sáng.

"Nguyên cô nương, sau khi khởi động gương, cháu có thể cho cả linh thực và gương vào Càn Khôn Hồ Lô, nó sẽ tự tiếp tục quá trình thúc đẩy, như vậy không lo bị lộ bí mật." Âm Trường Sinh nhắc nhở.

Đầu tôi đầy vạch đen, tiền bối sao ngài không nói sớm!

Tôi sắp xếp gương và linh thực xong xuôi, cảm ơn các vị tiền bối rồi tắt livestream, đi tới phòng khách.

Doãn Thịnh Nghiêu vẫn đang ngủ say. Tôi mớm thêm cho anh một viên Chân Nguyên Đan, sắc mặt anh đã khá hơn đôi chút. Một lúc sau, anh từ từ tỉnh lại.

"Quân Dao." Anh gọi tên tôi, chộp lấy tay tôi hỏi: "Em không sao chứ?"

Tôi khẽ thở dài: "Đừng lo, tôi không sao, lệ quỷ đã bị diệt rồi."

"Vậy thì tốt." Anh nằm trên giường lặng lẽ nhìn tôi. Bị nhìn chằm chằm như vậy tôi thấy không tự nhiên, gắt: "Anh cứ nhìn tôi làm gì thế?"

"Em đẹp thật." Anh chân thành khen ngợi.

Tôi như bị đ.â.m trúng tim đen, nụ cười trên môi trở nên gượng gạo: "Nói nhảm gì thế, tôi đang đầy thương tích thế này mà đẹp đẽ nỗi gì?"

"Vẻ đẹp của em không nằm ở dung mạo." Anh lắc đầu, "Tôi đã gặp vô số mỹ nhân, nhưng vẻ đẹp của em là toát ra từ tận xương tủy, khiến người ta không kìm lòng được mà bị thu hút, luôn nghĩ về em, muốn được ôm em vào lòng."

Tôi cạn lời: "Anh đang cao hứng muốn làm thơ à? Trước đây sao tôi không nhận ra anh lại văn vẻ thế nhỉ? Đúng là cao thủ tán gái."

Anh nghiêm túc nhìn tôi: "Mỗi lời tôi nói đều là lời từ đáy lòng. Trên người em có một mùi hương mê hoặc, mỗi tối trước khi ngủ, nó đều vẩn vương quanh tôi."

Ban đầu tôi định chế nhạo, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của anh, tim tôi bỗng thắt lại, nghĩ đến một khả năng kinh hoàng.

Chẳng lẽ anh ta cũng từng uống m.á.u của mình?

"Anh..." Tôi vốn định hỏi liệu lúc nhỏ anh có uống qua loại linh d.ư.ợ.c gì không, nhưng lời định nói lại nuốt vào trong. Anh ta quá thông minh, nói ra sợ anh ta nghi ngờ.

"Anh còn rất yếu, nghỉ ngơi đi, tôi đi làm bữa sáng cho anh." Tôi dém chăn cho anh, hành động này rõ ràng đã khiến anh vui vẻ, khóe môi hiện lên một tia cười nhẹ.

"Tôi muốn ăn xuân cuốn và cháo thịt băm hột vịt bách thảo." Anh không khách sáo yêu cầu.

Tôi gật đầu, xắn tay áo xuống bếp. Sau khi dùng một lọ Liệu Thương Đan, da thịt tôi đã gần như lành hẳn, lớp vảy bong ra để lộ lớp da non trắng nõn bên dưới. Dù sao Doãn Thịnh Nghiêu cũng là vì cứu tôi mới kiệt sức, thậm chí tổn hại đến căn cơ, tôi phải bồi bổ cho anh thật tốt.

Tôi lấy Nguyệt Hoa Thảo và vài loại linh thực từ Càn Khôn Hồ Lô ra, qua một đêm thúc đẩy chúng đều đã đạt mức 300 năm tuổi. Tôi cho linh thực vào nấu cùng cháo, thêm thịt dị thú và trứng bách thảo mới làm. Món xuân cuốn cũng được cuộn cùng vài loại linh thực thái sợi. Không lâu sau, một bữa sáng phong phú đã được bưng lên trước mặt Doãn Thịnh Nghiêu.

Doãn Thịnh Nghiêu vốn xuất thân từ Dược Vương Cốc, chỉ cần ngửi mùi là biết ngay lai lịch của mấy món d.ư.ợ.c thiện này rồi. Ăn thử một miếng, anh mặt đầy kinh ngạc: "Quân Dao, trong cơm nước này của em toàn là linh thực vài trăm năm tuổi sao?"

Tôi gật đầu. Anh có chút cạn lời: "Ngay cả Dược Vương Cốc cũng chẳng ai dám dùng linh thực quý giá thế này để làm d.ư.ợ.c thiện đâu. Quân Dao... làm em tốn kém rồi."

"Anh đã cứu mạng tôi, chút này có đáng là gì." Tôi đáp, "Dùng linh thực tẩm bổ vài ngày, cơ thể anh sẽ hồi phục thôi, không ảnh hưởng đến tu vi sau này đâu."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.