Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 334
Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:01
Tôi cười nhạt: "Hóa ra cuối cùng vẫn là vì Đăng Lung Hồng."
Vệ Trúc Nghiên nói: "Vốn dĩ Chủ tịch chúng tôi đã thẳng thừng từ chối, chỉ là lần này bộ phận đặc biệt có một nhiệm vụ quan trọng phải sang châu Âu. Nếu Liên minh Luyện d.ư.ợ.c sư cứ gây khó dễ khắp nơi, nhiệm vụ này sẽ cực kỳ khó hoàn thành."
Anh ta khựng lại một chút rồi tiếp: "Nhiệm vụ này quan hệ rất lớn, nói nghiêm trọng hơn, nó có thể ảnh hưởng đến cả quốc vận của Hoa Hạ."
Nói đoạn, anh ta đứng bật dậy, cúi người thật sâu trước mặt tôi: "Nguyên tiểu thư, xin cô hãy cứu Hoa Hạ lần này."
Tôi giật nảy mình, vội vàng xua tay: "Đợi đã, đừng có đội cho tôi cái mũ cao như thế, đầu tôi nhỏ lắm, đội không nổi đâu. Vệ tiên sinh, ý anh là muốn tôi giao Đăng Lung Hồng ra sao?"
"Đó chỉ là một phần thôi." Anh ta đáp.
Tôi trố mắt nhìn: "Còn muốn tôi đưa thêm thứ gì khác nữa à?"
"Không phải." Anh ta vội giải thích, "Chúng tôi... muốn mời cô ra mặt, nghênh chiến với các luyện d.ư.ợ.c sư của Liên minh Luyện d.ư.ợ.c sư châu Âu."
"Tôi?" Tôi nghi hoặc hỏi, "Vệ tiên sinh, Hiệp hội Luyện đan sư các anh nhân tài nhiều như mây, tại sao lại chọn tôi?"
Vệ Trúc Nghiên giải thích: "Phía châu Âu lần này ra quy định, lớp tiền bối đều không được ra tay, chỉ để các luyện d.ư.ợ.c sư cấp 3 trở xuống thi đấu. Mà nói về luyện đan sư dưới cấp 3, trong khắp Hoa Hạ này, ngoại trừ cô ra, không thể tìm được ai xuất sắc hơn nữa."
Cái màn nịnh nọt này đúng là "vỗ m.ô.n.g ngựa" quá kêu, ngay cả tôi nghe xong cũng thấy mát lòng mát dạ.
Vệ Trúc Nghiên nghiêm túc nói: "Nguyên tiểu thư, nếu cô không ra tay, chúng tôi khó lòng có được thắng toán."
Tôi xoa xoa cằm, bảo: "Anh là đợt thuyết khách đầu tiên phải không? Nếu anh nói không lay chuyển được tôi, thì bộ phận đặc biệt sẽ cử người tới chứ gì?"
Vệ Trúc Nghiên chính trực đáp: "Nguyên tiểu thư là người thấu tình đạt lý, đâu cần người khác phải khuyên nhủ nhiều lần."
Tôi bật cười: "Vệ tiên sinh, tôi xem như đã hiểu tại sao người ta lại cử anh tới làm thuyết khách rồi, cái mồm này của anh đúng là thiên hạ vô song."
Vệ Trúc Nghiên hơi cúi đầu: "Được Nguyên tiểu thư khen ngợi là vinh hạnh lớn lao của tôi."
"Thôi được rồi." Tôi xua tay, "Chuyện này dù sao cũng bắt nguồn từ tôi, vốn dĩ nên để tôi giải quyết. Cuộc thi khi nào bắt đầu?"
"Chính xác là một tuần nữa." Đáy mắt Vệ Trúc Nghiên lộ rõ vẻ mừng rỡ. Tôi thừa biết họ đang tính toán điều gì, tôi có một vị cao thủ Thần cấp làm chỗ dựa, nếu tôi thực sự không thắng nổi, vị đại thần kia nói không chừng sẽ ra tay. Tóm lại, Hiệp hội Luyện đan sư kiểu gì cũng không chịu thiệt.
"Tuy nhiên..." Tôi đột ngột lên tiếng, "Vệ tiên sinh, nếu tôi thắng cuộc thi này, thì đống đồ bọn họ mang ra..."
Vệ Trúc Nghiên lập tức hiểu ý: "Về điểm này xin cô cứ yên tâm. Nếu cô thắng, những thứ đó cô có thể tùy ý lựa chọn."
Tôi hài lòng gật đầu. Vài ngày sau, Hiệp hội Luyện đan sư đặc biệt cử chuyên cơ đến đón tôi. Lần này tôi mới thực sự mở mang tầm mắt về độ xa hoa và hưởng lạc của giới luyện đan sư.
Trong máy bay, toàn bộ nội thất đều thuộc hàng thượng đẳng nhất, ngay cả đèn bàn trang trí cũng là pha lê Swarovski, tủ lạnh chứa đầy các loại danh t.ửu thế giới, loại mà mỗi hầm rượu chỉ có vài chục chai. Vệ Trúc Nghiên khui một chai rót cho tôi, tôi nếm thử một ngụm, thấy vị cũng thường thôi, chẳng bằng rượu trái cây của tôi.
Trụ sở chính của Hiệp hội Luyện đan sư nằm ngay trung tâm thành phố Kim Lăng. Tôi cứ ngỡ nó cũng giống như Dược Vương Cốc, là một quần thể kiến trúc phong cách Minh - Thanh, nhưng thực tế cho thấy tôi đã quá ngây thơ.
Tôi đứng trước một tòa cao ốc chọc trời, ngửa cổ lên nhìn mà chẳng thấy đỉnh đâu. Cái này ít nhất cũng phải một trăm tầng nhỉ? Đây là một kiến trúc vô cùng hiện đại, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đây lại là đại bản doanh của các luyện đan sư.
"Nguyên tiểu thư, mời." Vệ Trúc Nghiên dẫn tôi đi vào, đi thang máy thẳng lên tầng 36. Người tiếp đón tôi vẫn là Bành Vũ Diễn. Lão già Phó chủ tịch này lần này còn nhiệt tình hơn cả lần trước, gương mặt luôn nở nụ cười hiền hậu, nhiệt tình đến mức khiến tôi nổi cả da gà.
Lão còn tặng tôi một món quà gặp mặt là một cây linh thực quý hiếm trị giá hàng chục triệu tệ. Món quà đắt giá thế này vốn tôi không muốn nhận, nhưng lão cứ nhất quyết nhét vào tay tôi. Tôi có chút cạn lời, nếu họ biết tiền bối Âm Trường Sinh không còn có thể tùy ý xuất hiện được nữa, không biết họ còn nhiệt tình thế này không.
Trong tòa nhà của Hiệp hội có phòng khách chuyên dụng, tôi được sắp xếp ở trong một căn phòng cao cấp nhất. Trong vòng một ngày có tới mấy lượt người đến bái phỏng, khiến tôi mệt nhoài ứng phó. Biết thế tôi đã đến muộn hai ngày cho xong.
Buổi tối có một bữa tiệc nhỏ được tổ chức ngay tại căng-tin của tòa nhà, coi như tiệc tẩy trần đón tiếp tôi. Tôi bước vào trong mà ngẩn cả người, cái này mà gọi là căng-tin sao?
Trang trí xa hoa lộng lẫy, trần nhà vẽ những bức bích họa tuyệt mỹ, hình ảnh "Đôn Hoàng Phi Thiên" sống động như thật, dải lụa trên người họ như muốn bay xuống. Những chùm đèn pha lê Swarovski mười mấy tầng tỏa sáng, tiệc buffet có thêm cả linh thực được bày biện trên những chiếc bàn dài phủ khăn nhung vàng. Không khí thoang thoảng mùi hương thức ăn say đắm lòng người.
Đây mà là căng-tin cơ quan à? Tôi học ít, các người đừng lừa tôi nhé.
Những người tham gia bữa tiệc hôm nay đều là các quan chức cao cấp thường trực tại trụ sở Hiệp hội, còn các ủy viên có địa vị cao hơn đa phần đều không có mặt, họ thường ở nhà riêng để chuyên tâm nghiên cứu luyện đan thuật.
Tôi đang trò chuyện vui vẻ với các quan chức thì bữa tiệc mới trôi qua một nửa, bỗng nghe thấy một giọng nói hống hách vang lên: "Chỉ dựa vào loại đàn bà thế này mà cũng đòi đại diện cho Hiệp hội Luyện đan sư chúng ta nghênh chiến Liên minh Lược d.ư.ợ.c sư sao?"
Tôi quay đầu lại, thấy một gã đàn ông mặc áo khoác da đen mỏng, tay cầm ly rượu vang, tựa lưng vào bàn nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt. Bên cạnh hắn là mấy người trẻ tuổi trạc tuổi hắn, có nam có nữ, nhìn tôi với vẻ vô cùng khinh miệt.
Sắc mặt Vệ Trúc Nghiên sa sầm, bước lên hỏi: "An Tĩnh Tư, sao anh lại ở đây?"
An Tĩnh Tư cười lạnh: "Tôi là cán sự của Hiệp hội, tại sao không được tham gia bữa tiệc này? Các người tưởng tìm cớ phái tôi đi nơi khác là có thể khiến tôi im miệng sao?"
Hắn đặt mạnh ly rượu xuống bàn, lạnh lùng nói: "Người phụ nữ này căn bản không phải người của Hiệp hội chúng ta, chúng ta thậm chí còn chẳng biết sư phụ cô ta là ai. Cô ta có bản lĩnh gì cũng chưa ai từng thấy qua, dựa vào cái gì mà thay mặt Hiệp hội chúng ta nghênh chiến?"
Vệ Trúc Nghiên nổi giận: "An Tĩnh Tư, lời của Phó chủ tịch Bành anh coi như gió thoảng bên tai rồi sao?"
An Tĩnh Tư cười khẩy: "Phó chủ tịch Bành đương nhiên tôi kính trọng, nhưng tôi không tin tưởng vào thực lực của người đàn bà này."
Vệ Trúc Nghiên còn định nói gì đó nhưng tôi đã ngắt lời: "Vậy anh muốn thế nào?"
An Tĩnh Tư hếch cằm lên: "Tôi muốn tỉ thí với cô một trận."
Tôi bình thản đáp: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
An Tĩnh Tư cười nhạo: "Đến tôi mà cô còn không dám đấu, còn đòi đấu với người của Liên minh Luyện d.ư.ợ.c sư?"
"Tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian thôi." Tôi bình tĩnh nói.
"Hì hì, tôi thấy là sợ Cán sự An của chúng tôi rồi thì có?" Một cô gái trẻ bên cạnh An Tĩnh Tư cười mỉa.
"Một người phụ nữ xuất thân thấp kém, lai lịch bất minh mà cũng muốn so tài với anh An của chúng tôi?" Một người khác đảo mắt, "Đúng là trò cười thiên hạ."
"Anh An của chúng tôi tuy là luyện đan sư cấp 3, nhưng đã có thực lực của cấp 4 rồi, cô ta lấy cái gì mà đòi so?"
Xung quanh không một ai lên tiếng bênh vực tôi, rất nhiều người thản nhiên đứng nhìn với vẻ mặt chờ xem kịch hay.
Tôi mỉm cười: "Xem ra số người hoài nghi năng lực của tôi không ít nhỉ."
Vệ Trúc Nghiên có chút lúng túng: "Nguyên tiểu thư, cô đừng hiểu lầm..."
Tôi giơ tay chặn lời anh ta, nói: "Tôi có thể hiểu được. Các vị ngồi đây toàn là những luyện đan sư đã có chút danh tiếng, xuất thân danh môn, đương nhiên nhìn không lọt mắt một kẻ tay ngang như tôi. Hôm nay nếu tôi không thể hiện chút bản lĩnh, e là ngay cả cánh cửa này cũng khó mà bước ra được."
Giọng điệu của tôi mang theo vài phần châm chọc. Sắc mặt Vệ Trúc Nghiên hơi khó coi, dù sao đi nữa tôi cũng là khách do anh ta mời đến, An Tĩnh Tư làm vậy rõ ràng là không nể mặt anh ta và cả Bành Vũ Diễn.
"Tốt! Sảng khoái lắm!" An Tĩnh Tư vỗ tay, "Nguyên tiểu thư, tôi cho cô một cơ hội, để cô tự định ra quy tắc, cô muốn đấu thế nào?"
Tôi nói: "Rất đơn giản, thực phẩm trong bữa tiệc này sử dụng không ít linh thực, chúng ta cứ dùng ngay những linh thực này để luyện chế đan d.ư.ợ.c. Đan d.ư.ợ.c của ai có phẩm cấp cao hơn, người đó thắng, thấy sao?"
An Tĩnh Tư hơi nheo mắt lại. Cô gái trẻ bên cạnh hắn cười nói: "Đây đúng là cô tự tìm đường c.h.ế.t rồi, ai mà chẳng biết anh An của chúng tôi là người nắm giữ nhiều đan phương nhất."
"Hơn nữa anh An còn có thể tự nghiên cứu đan phương." Một kẻ khác bồi thêm, "Lần trước đan phương do anh An nghiên cứu đã nhận được lời khen ngợi từ đích thân Chủ tịch đại nhân đấy."
"Đúng vậy, Chủ tịch đại nhân đã lâu không xuất quan, lần trước còn đặc biệt vì đan phương mới này mà xuất quan đấy."
"Xem ra, Nguyên tiểu thư, cô chắc chắn sẽ thua rồi."
