Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 351
Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:04
Đường Minh Lê nói: "Trong căn nhà này có thứ mà ông ta muốn."
Tôi khẽ nheo mắt: "Phải rồi, xem ra ông chủ Dư này rất am hiểu về gia tộc của tôi. Tôi cũng muốn được hội kiến ông ta một phen."
Lúc này, tại nhà thôn trưởng, Trịnh Tiểu Đông đang khóc lóc kể khổ với Trịnh Quý Đức: "Ba, ba phải trút giận cho con! Cái thằng đàn ông mà Nguyên Quân Dao dẫn về dám đ.á.n.h con, còn ép con với mấy đứa anh em phải quỳ xuống trước mặt nó. Đây là địa bàn của nhà họ Trịnh mình, vậy mà một thằng người ngoài lại dám lộng hành như thế, rõ ràng là không coi ba ra gì mà!"
Trịnh Quý Đức nhíu mày hỏi: "Thế còn ông chủ Dư kia là hạng người thế nào?"
Trịnh Tiểu Đông hơi chột dạ, đáp: "Ông chủ Dư đến từ tỉnh Tây Sơn, trước đây làm thầu mỏ than, nghe nói giàu nứt đố đổ vách. Ông ta nhìn trúng căn nhà của nhà họ Tả, bảo đó là vùng đất phong thủy bảo địa nên muốn vung tiền mua lại."
"Ông ta ra giá bao nhiêu?"
Trịnh Tiểu Đông ngập ngừng một lát rồi nói: "Mười vạn."
Trịnh Quý Đức thừa hiểu tính nết thằng con mình, lão nheo mắt nhìn chằm chằm khiến Trịnh Tiểu Đông thấy mặt nóng bừng, mới chịu khai thật: "Hai mươi vạn ạ."
"Hừ, ta biết ngay thằng ranh con nhà anh không thành thật mà." Trịnh Quý Đức hừ lạnh một tiếng. Trịnh Tiểu Đông vội vàng nịnh nọt: "Ba, ba ra tay giúp con vụ này, con chia... chia cho ba năm vạn."
"Thằng ngu!" Trịnh Quý Đức mắng. "Anh không động não suy nghĩ à? Một căn nhà nát như tương thế kia, cho không cũng chẳng ai thèm lấy, tại sao ông chủ Dư đó lại chịu bỏ tiền ra mua?"
"Cái này..." Trịnh Tiểu Đông gãi đầu, "Chẳng lẽ trong nhà đó có báu vật gì?"
Trịnh Quý Đức im lặng, lão tiến lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài trời, trầm ngâm: "Anh có biết tại sao năm đó thúc tổ của anh lại chịu gả con gái cho một kẻ ngoại lai không?"
Vị thúc tổ mà lão nhắc tới chính là thôn trưởng đời trước.
"Chẳng lẽ nhà họ Tả giàu lắm ạ?" Trịnh Tiểu Đông hỏi.
Trịnh Quý Đức nói: "Bởi vì cha của Tả Minh Diễm là Tả Thiên Hồng đã dùng một viên thần d.ư.ợ.c cứu sống thúc tổ của anh. Thúc tổ thấy ông ta không phải người thường nên mới gả con gái cho. Hồi ta còn nhỏ, có nghe ông nội anh kể lại rằng trong tay Tả Thiên Hồng chắc chắn có bảo vật."
Trịnh Tiểu Đông kinh ngạc: "Nói vậy, ông chủ Dư kia đến đây là vì món bảo vật của nhà họ Tả?"
Vẻ mặt Trịnh Quý Đức trở nên nghiêm trọng: "Tả Thiên Hồng sống ở làng mình cả đời, tuy không thấy lộ ra bản lĩnh gì nhưng cung cách hành xử đúng là không giống nông dân, trái lại rất giống người từ các gia tộc lớn ra đời, trong tay nói không chừng có đồ cổ hay bảo vật gì đó giá trị lắm."
Trịnh Tiểu Đông đập đùi cái đét: "Suýt chút nữa bị lão già họ Dư kia lừa rồi! Có hai mươi vạn mà đòi mua đứt căn nhà, biết đâu trong đó giấu đồ trị giá mấy triệu, thậm chí mấy chục triệu không chừng!"
Gã ghé sát vào Trịnh Quý Đức, sốt sắng: "Ba, ba xem bao giờ thì mình ra tay?"
Trịnh Quý Đức liếc gã một cái: "Anh muốn làm gì?"
"Con Nguyên Quân Dao kia chắc chắn không chịu bán nhà đâu, chi bằng chúng ta làm cho tới bến, đem bọn chúng..." Gã làm động tác cứa cổ, "Dẫu sao bọn chúng cũng từ ngoài về, cứ nói với dân làng là bọn chúng về thành phố rồi, chẳng ai nghi ngờ chúng ta đâu."
Trịnh Quý Đức cau mày: "Thế còn thằng đàn ông đi cùng nó, có biết lai lịch thế nào không?"
"Cái thằng trai bao đó á?" Nhắc đến Đường Minh Lê là Trịnh Tiểu Đông lại nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ là một thằng vệ sĩ biết chút võ mèo cào thôi, không cần lo đâu ba."
Trịnh Quý Đức còn đang do dự: "Hay là đợi bọn chúng đi rồi mình vào nhà tìm báu vật sau?"
"Ba ơi, bọn chúng sớm không về muộn không về, sao lại về đúng lúc này? Chắc chắn là về lấy báu vật rồi! Đợi bọn chúng đi thì báu vật cũng bay mất!" Trịnh Tiểu Đông bị tiền làm mờ mắt, chẳng màng gì nữa, cuống cuồng nói: "Xưởng thủ công mỹ nghệ của nhà mình sắp phá sản đến nơi rồi, nếu có món tiền này là xoay sở được ngay!"
Trịnh Quý Đức cân nhắc rất lâu, cuối cùng nghiến răng dậm chân một cái: "Giàu nghèo có số, liều thì ăn nhiều! Năm đó nếu không nhờ ông nội anh quyết đoán g.i.ế.c người đó để có được hũ vàng đầu tiên thì nhà mình sao có ngày hôm nay! Tiểu Đông, đi gọi mấy đứa tin cẩn nhất, mang theo s.ú.n.g săn, đêm nay chúng ta sang nhà họ Tả."
Trịnh Tiểu Đông mừng rỡ ra mặt, gã mở hầm ngầm lấy ra hai khẩu s.ú.n.g săn, nở một nụ cười đắc thắng. Để tao xem mày võ nghệ cao cường đến đâu, liệu có né nổi đạn s.ú.n.g săn không!
________________________________________
Đêm đó, chúng tôi nghỉ lại nhà bà ngoại. Tôi dọn dẹp hai căn phòng, chăn nệm vẫn còn nguyên, trước lúc đi được bọc trong túi nilon nên không hề bám bẩn. Đường Minh Lê ngủ ở phòng của em trai tôi — Thẩm An Nghị, ngay sát vách phòng tôi.
Ban chiều tôi lên núi hái được khá nhiều linh thực. Lần này quan sát kỹ, tôi phát hiện ra rất nhiều trân phẩm từ thời thượng cổ. Có một loại linh thực tên là Hồng Nhan Hoa, thời cổ đại tuy không quá quý hiếm nhưng là thành phần trong nhiều loại đan d.ư.ợ.c cao cấp, một cân hoa có thể đổi lấy một viên đan d.ư.ợ.c tứ phẩm. Giờ đây, Hồng Nhan Hoa chỉ như một loài hoa dại vô danh, mọc đầy khắp núi đồi.
Lúc xuống núi, tôi thu hoạch đầy một gùi linh thực. Còn Đường Minh Lê thì ra ao cá câu được hai con cá lớn nặng tới năm cân, khiến chủ ao cá há hốc mồm, cứ bám lấy anh để tầm sư học đạo kỹ thuật câu cá.
Buổi tối, tôi mua một con gà của dân làng, làm món gà nướng, cá xào kiểu nhà nông, cá cay tỏi thơm và thêm một nồi canh đầu cá nấu đậu phụ. Món nào tôi cũng cho linh thực vào làm gia vị, đặc biệt là món canh đầu cá, tôi hầm đầu cá với mười mấy loại linh thực suốt hơn ba tiếng đồng hồ. Khi bưng ra, cả sân nhà tỏa hương thơm nồng nàn quyến rũ, nếu không phải căn nhà này nằm ở vị trí hẻo lánh thì chắc chắn đã thu hút cả làng kéo tới rồi.
Đôi mắt Đường Minh Lê sáng rực, anh đ.á.n.h chén một bữa no nê, ăn sạch sành sanh mười cân cá và một con gà năm cân. Ăn xong, anh xung phong đi rửa bát. Trong sân nhà có một cái giếng, anh múc nước từ dưới lên, rồi dưới ánh trăng thanh, anh ngồi xổm bên giếng rửa bát.
Tôi đứng tựa cửa, lặng lẽ ngắm nhìn anh dưới ánh trăng. Làn da màu đồng khỏe khoắn của anh dường như phủ một lớp lưu quang nhàn nhạt, khiến lòng tôi cảm thấy bình yên lạ kỳ. Nếu cuộc sống cứ mãi phẳng lặng như thế này thì tốt biết bao.
Anh chợt ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, anh nở một nụ cười nhẹ: "Em đang nhìn gì thế?"
"Nhìn anh rửa bát khéo quá." Mặt tôi hơi nóng lên, cũng may trời đã tối nên anh không nhìn rõ.
"Anh còn biết làm nhiều việc lắm." Anh nói. Tôi không nhịn được trêu chọc: "Thế anh có biết sửa ống nước không?"
Anh ngẩn ra: "Cái này... anh chưa làm bao giờ."
"Có muốn thử không?" Tôi cười bảo, "Mười mấy năm trước thôn Trịnh Gia đã có nước máy rồi, nhưng ống nước nhà em bị hỏng, không dùng được."
Anh rửa xong bát, xắn tay áo lên bảo: "Không có việc gì mà anh không làm được, hôm nay quyết tâm thử thách sửa ống nước xem sao."
Anh vào bếp, nhìn chằm chằm vào ống nước một hồi lâu với vẻ mặt hơi đờ đẫn. Tôi nhịn cười, đưa cho anh một cuốn sách: "Hay là... xem sách hướng dẫn nhé?"
Cuốn sách này tôi tìm được trong thư phòng của bà ngoại, là sách cũ từ mười mấy năm trước, trang giấy đã ố vàng và hơi quăn mép, chuyên dạy cách sửa ống nước.
Anh bật đèn sợi đốt, bắt đầu lật sách xem. Thấy anh chăm chú như vậy, tôi lùi ra ngoài để không làm phiền. Hơn nửa tiếng sau, tôi bưng một tách linh trà vào bếp thì thấy anh đã tháo rời hết các đoạn ống nước ra, vừa xem sách vừa lắp đặt lại với vẻ mặt vô cùng tập trung. Không hiểu sao, khoảnh khắc này tôi lại thấy anh cực kỳ quyến rũ.
"Anh uống chút trà đi." Tôi ôn tồn nói, "Đừng để mệt quá."
Anh đón lấy chén trà uống cạn một hơi: "Quân Dao, anh tìm ra chỗ hỏng rồi, em đừng vội, nhanh thôi là sửa xong, tối nay em có thể tắm rửa thoải mái."
Tôi nói: "Không vội đâu, nếu muốn tắm em có thể ra một cái đầm nước trên núi, hồi nhỏ em thường tranh thủ lúc đêm khuya vắng vẻ ra đó tắm."
Đôi mắt Đường Minh Lê sáng lên một cái, rồi anh lại tiếp tục vùi đầu vào đống ống nước.
Vừa nhắc đến đầm nước trên núi, tôi cũng thấy bồn chồn trong người nên cầm theo đồ dùng vệ sinh lên núi. Cái đầm nhỏ đó nằm ở vị trí rất hẻo lánh, nước vẫn trong vắt như năm nào. Đây là bí mật nhỏ của riêng tôi, không ai trong thôn biết cả, đó là một lần tình cờ tôi đi lạc trên núi mà tìm thấy.
Phong cảnh nơi đây rất đẹp, sơn thủy hữu tình. Tôi cởi bỏ quần áo, để lộ thân hình trắng ngần oánh nhuận, chậm rãi bước xuống làn nước mát. Nước ở đây vẫn như năm xưa, không hề lạnh mà hơi ấm nóng, nóng thêm chút nữa là thành suối nước nóng rồi.
