Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 396

Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:19

Tôi ngồi trên xe, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong bản tin điện thoại. Đó thực sự là Doãn Thừa Diêu!

Vị thương nhân Hoa Hạ bị bắt cóc kia, chính là Doãn Thừa Diêu!

Bản tin cho hay, nước Ma-đốn vừa phát hiện ra mỏ quặng Mangan, công ty của Doãn Thừa Diêu đã giành được quyền khai thác và anh đã đến đây từ hơn một tháng trước. Thế nhưng người dân địa phương lại ra sức ngăn cản, họ đồn rằng trong ngọn núi có mỏ quặng ấy là nơi quỷ dữ trú ngụ, việc khai thác sẽ làm kinh động đến quỷ thần, khiến chúng bay xuống núi ăn thịt người.

Nghe đồn, nhóm bắt cóc chính là do dân địa phương thuê về, mục đích không phải vì tiền chuộc mà là để ngăn người Hoa Hạ khai thác mỏ.

Tôi nhíu mày, Doãn Thừa Diêu là người của Dược Vương Cốc, sao lại lặn lội đường xá xa xôi sang tận Đông Âu để đào mỏ? Không lẽ vì bị tôi làm tổn thương tình cảm nên mới trốn đến đây làm "ông chủ mỏ" chắc?

Tôi phiền não xoa xoa thái dương. Không đúng, Doãn Thừa Diêu không phải hạng người đó, với tính cách của anh, anh tuyệt đối sẽ không chạy trốn thực tại. Vậy thì việc anh thầu bãi mỏ này chắc chắn có uẩn khúc. Chẳng lẽ, trong hầm mỏ đó có báu vật gì chăng?

Nếu thực sự có bảo vật, thì kẻ bắt cóc Doãn Thừa Diêu chắc chắn không phải hạng người tầm thường. Điều kỳ quái nhất là, với tu vi của mình, tại sao anh lại để mặc cho chúng bắt đi? Đúng là chuyện này quá đỗi m.ô.n.g lung.

________________________________________

Chúng tôi lái xe ròng rã một ngày một đêm mới đến được thị trấn dưới chân núi quặng. Nhìn ngọn núi sừng sững trước mặt, tôi cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.

Ryan nói: "Cô Nguyên, ngọn núi này dân địa phương gọi là Núi Ma Quỷ. Năm trăm năm trước nơi đây từng xảy ra động đất làm kinh động đến quỷ dữ, chúng đã bay xuống núi ăn thịt hàng vạn người. Giờ người Hoa Hạ khai mỏ ở đây khiến dân làng rất ác cảm vì sợ t.h.ả.m kịch lặp lại."

Anh ta nhìn tôi rồi dặn: "Gương mặt cô là người Hoa Hạ, e là sẽ rất nguy hiểm."

Tôi gật đầu: "Đợi tôi một lát."

Nói xong, tôi chui vào trong xe, lấy một ít vật liệu từ trong Càn Khôn Hồ Lô ra. Tôi châm vài mũi kim lên mặt, nhét ít đất sét trắng vào hai bên má rồi dặm vẽ thêm vài đường. Đến lúc bước xuống xe, tôi đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.

Ryan quay đầu nhìn lại, lập tức đứng hình, mất một lúc lâu mới lắp bắp hỏi: "Cô... Nguyên?"

"Là tôi." Tôi gật đầu. Lúc này, tôi đã trở thành một cô gái tóc vàng dài, sở hữu gương mặt thuần chủng của người da trắng.

Anh ta phấn khích reo lên: "Chẳng lẽ... đây chính là thuật Dịch dung truyền thuyết của Hoa Hạ?"

Tôi mỉm cười đầy ẩn ý: "Văn hóa Hoa Hạ bác đại tinh thâm, chút tiểu thuật này không đáng là gì."

Ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ sùng bái: "Có cơ hội nhất định tôi phải đến Hoa Hạ một chuyến."

Đúng lúc đó, vài chiếc xe việt dã lao tới bao vây lấy chúng tôi, bụi đất tung mù mịt cả một vùng trời. Cửa xe mở ra, một đám đàn ông lực lưỡng bước xuống, mình mặc áo may ô xám, quần rằn ri, ai nấy đều nhìn chúng tôi với ánh mắt hằm hằm sát khí.

"Các người là ai?" Một gã tóc bạc trắng lạnh lùng quét mắt nhìn chúng tôi một lượt, "Đến đây làm gì?"

Ryan định lên tiếng nhưng tôi đã nhanh tay rút ra một chiếc máy ảnh và thẻ phóng viên đưa tới: "Chúng tôi là phóng viên của tờ Báo chiều Phương Tây, đây là thẻ của tôi. Chúng tôi đến để phỏng vấn về vụ việc tại mỏ Mangan."

Gã tóc bạc nheo mắt xem thẻ, tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nở nụ cười vô hại. Tin tức nói rằng đám bắt cóc thực chất là một lực lượng vũ trang lớn tại địa phương, chuyên nhận tiền để làm những việc mờ ám. Hiện tại chúng đã chiếm đóng thị trấn, còn các công nhân của công ty Hoa Hạ đều bị vây hãm trên núi. Đám vũ trang này đã phát đi thông báo chỉ cho phép một số ít phóng viên phương Tây vào phỏng vấn – nói cách khác, kẻ nào chúng thấy thuận mắt mới được vào, mà vào rồi cũng chưa chắc đã sống sót mà ra.

Gã tóc bạc nói: "Đi theo tôi."

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Ryan, anh ta lập tức gật đầu. Chúng tôi lái xe vào trấn. Bên trong, ngoại trừ những toán lính vũ trang tuần tiễu thì mọi thứ trông có vẻ bình thường, nhưng cư dân đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy thù địch.

Gã tóc bạc dẫn tôi đến một nhà khách, lạnh lùng nói: "Các người nghỉ ngơi ở đây đi, khi nào Ngài Đại tá rảnh sẽ tiếp các người."

Chúng tôi ở lại nhà khách. Suốt quãng đường đi, tôi không phát hiện ra điều gì bất thường, thậm chí chẳng thấy một dị năng giả nào. Quái lạ thật, chẳng lẽ tất cả chuyện này là một cái bẫy do Doãn Thừa Diêu bày ra? Nếu không, với tu vi Đan Kính đỉnh phong, sao anh có thể bị đám người này khống chế được?

Càng nghĩ càng thấy lạ. Mấy ngày tiếp theo, tay Đại tá kia vẫn không xuất hiện, dường như đã quên mất sự tồn tại của chúng tôi. Tôi và Ryan bèn ra ngoài đi dạo để dò la tin tức.

Rất nhanh sau đó, tôi nhận ra có người đang bám đuôi. Tôi vờ như không biết, thong dong đi dạo chợ trái cây. Lúc đang định mua hai cân dâu tây, một nhóm trẻ em đột ngột vây lấy tôi, vươn tay xin tiền rồi nhìn tôi chằm chằm. Tôi tiện tay đưa một đồng đô la, lúc đứa bé nhận tiền, nó đã âm thầm nhét vào tay tôi một mẩu giấy nhỏ.

Tôi khẽ giật mình, giấu tờ giấy đi, dạo thêm một vòng rồi mới quay về khách sạn. Vào phòng tắm, tôi mở tờ giấy ra.

“Nguy hiểm. Đi mau!”

Tờ giấy chỉ có bốn chữ, nhưng tôi nhận ra ngay đó là nét chữ của Doãn Thừa Diêu.

Anh ấy biết tôi đã tới?

Tôi khẽ run tay, tờ giấy lập tức bùng cháy rồi hóa thành làn khói biến mất trong không trung. Tôi có nên rời đi không? Biết đâu sự có mặt của tôi lại phá hỏng đại kế của anh ấy, lợi bất cập hại thì sao?

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Tôi mở cửa, vẫn là gã tóc bạc trắng kia. Ánh mắt gã vẫn lạnh lẽo đến thấu xương: "Đại tá muốn gặp cô."

Sớm không gặp, muộn không gặp, lại đúng lúc này mới gặp, lẽ nào hắn đã phát hiện ra điều gì?

Tôi mỉm cười: "Tuyệt quá, để tôi gọi điện báo cho cộng sự của mình."

"Đại tá chỉ muốn gặp một mình cô thôi." Gã lách người sang một bên, "Đi đi."

Tôi nheo mắt, xem ra tình hình bắt đầu không ổn rồi. Thú vị đấy, tôi bắt đầu thấy tò mò về tay Đại tá này rồi.

Tôi bước ra khỏi nhà khách, lên xe việt dã đi đến một tòa biệt thự nhỏ. Tòa biệt thự này canh phòng cực kỳ nghiêm mật, cứ năm bước lại có một trạm gác, binh sĩ vũ trang tận răng, huấn luyện vô cùng bài bản. Nhìn sự tinh nhuệ này, bọn họ chẳng giống một lực lượng vũ trang dân sự chút nào.

Gã tóc bạc dẫn tôi lên phòng làm việc ở tầng ba, gõ cửa: "Báo cáo Đại tá, tôi đã đưa cô ta tới."

"Cho cô ta vào."

Tôi hơi bất ngờ vì giọng nói đó còn rất trẻ. Cửa mở, tôi bước vào thấy một người đàn ông mặc quân phục rằn ri đang ngồi trên sofa. Hắn tầm ba mươi tuổi, tóc vàng, gương mặt điển hình của người Đông Âu, khá điển trai. Trên tay hắn kẹp một điếu xì gà Havana, khóe môi nở nụ cười nhạt: "Cô Elsa, mời ngồi."

Tôi ngồi xuống đối diện, tay cầm sẵn giấy b.út: "Thưa Đại tá, không ngờ ngài lại trẻ như vậy."

Hắn cười cười: "Cô cũng rất trẻ, cô Elsa ạ."

Tôi bắt chước phong thái của mấy nữ phóng viên Âu Mỹ trên TV, đặt vài câu hỏi phỏng vấn. Hắn trò chuyện rất vui vẻ, giải đáp từng câu một. Lúc tôi bưng tách trà lên nhấp một ngụm, hắn cứ nhìn tôi cười khiến tôi thấy gai người: "Thưa Đại tá, trên mặt tôi có dính gì sao?"

"Cô Elsa, tôi có một câu hỏi." Hắn dụi điếu xì gà vào gạt tàn, "Cái điệu bộ phóng viên này của cô là học từ bộ phim nào vậy?"

Ánh mắt tôi sa sầm, đột ngột ra tay. Khốn Quỷ Tỏa lao về phía hắn. Hắn nhếch môi, đưa tay đỡ lấy xích rồi mạnh tay kéo một cái khiến tôi bị lôi về phía trước.

Tôi lập tức ngắt đoạn Khốn Quỷ Tỏa, triệu hồi Thôn Hồn Kiếm, một kiếm đ.â.m thẳng vào mặt hắn. Hắn đỡ lấy chiêu đó, xoay người rút thanh trường kiếm châu Âu trên tường ra phản công.

Cuộc giao tranh động chạm đến binh lính bên ngoài, bọn chúng cầm v.ũ k.h.í xông vào, hàng chục họng s.ú.n.g đen ngòm đều chĩa về phía tôi.

"Tất cả không được nổ s.ú.n.g!" Đại tá quát lớn.

Hắn đi một chiêu hư ảo ép tôi lùi lại, rồi bất ngờ đưa tay ra. Xung quanh tôi bỗng xuất hiện những xoáy nước đen kịt. Tôi kinh hãi nhận ra hắn là một dị năng giả hệ Bóng tối, cấp độ tận Lục cấp trung kỳ!

Tôi vận toàn bộ linh khí phát ra, nhưng những xoáy nước đen đó đang nhanh ch.óng ăn mòn lớp màng bảo vệ linh lực của tôi. Tôi nghiến răng, nâng Thôn Hồn Kiếm đ.â.m thẳng vào một xoáy nước chính diện.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.