Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 560: Vận Khí Quá Tốt Rồi
Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:43
"Vâng, em đi ngay đây." Tôi xoay người định rời đi, nhưng chợt nghe Cơ Phi Tinh gọi giật lại: "Đợi đã."
Tôi khựng bước. Thiếu nữ kia thì vui mừng hớn hở chạy lên phía trước: "Đại sư huynh."
Cơ Phi Tinh ôn hòa nói: "Tiểu Trúc, em tìm anh có việc gì không?"
Tiểu Trúc bĩu môi làm nũng: "Người ta không có việc gì thì không được đến tìm anh sao?"
Tôi nghe mà nổi hết cả da gà da vịt.
Cơ Phi Tinh cũng không giận, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Anh đang dạy Viên sư muội đây luyện kiếm, nếu không có việc gì gấp, hay là em để lát nữa hãy qua?"
Tiểu Trúc khinh khỉnh liếc xéo tôi một cái: "Chẳng qua chỉ là một đệ t.ử ngoại môn thiên phú thấp kém, sư huynh quan tâm cô ta làm gì?" Nói đoạn, cô ta lấy ra một hộp điểm tâm: "Sư huynh, nếm thử bánh trứng hoa em tự tay làm này."
Tôi thừa cơ lén mở cửa định chuồn lẹ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, một đám người đang rầm rập lao về phía sân viện này.
Tim tôi đ.á.n.h thót một cái. Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Tôi vội vã lùi lại. Cơ Phi Tinh sải bước tới, nhìn ra ngoài một cái, đáy mắt xẹt qua một tia hàn mang: "Sư muội, em vào trong đi, bọn họ là nhắm vào anh."
Tôi do dự một chút rồi nấp vào nội thất. Tiểu Trúc thì đầy vẻ đố kỵ, trừng mắt nhìn tôi hằn học.
Đám người kia hung thần ác sát xông vào, dẫn đầu cư nhiên lại chính là tên Trương Đông - kẻ vừa rồi định giở trò đồi bại với tôi! Trương Đông lúc này mặt mày hống hách, kiêu ngạo, khác hẳn với vẻ quỳ lạy khóc lóc van xin lúc nãy.
Cơ Phi Tinh lạnh giọng: "Các người muốn làm gì?"
Trương Đông liếc xéo anh ta, hừ lạnh một tiếng rồi nói với lão giả đi phía sau: "Xuân trưởng lão. Đại sư huynh Cơ Phi Tinh tu luyện tà thuật, tàn hại sư muội đồng môn, dụ dỗ các sư muội âm dương song tu với hắn để thừa cơ hút lấy tu vi, bồi đắp thực lực bản thân. Kẻ như vậy không xứng đáng làm Đại sư huynh của Bạch Vân Kiếm tông chúng ta, xin Xuân trưởng lão định đoạt."
Cơ Phi Tinh không khỏi cau mày. Vị Xuân trưởng lão này là Trưởng lão Chấp pháp trong tông môn, quyền sinh quyền sát rất lớn. Cháu trai lão ta cũng ở trong tông nhưng chỉ là đệ t.ử ngoại môn, cậy thế Xuân trưởng lão mà diễu võ dương oai, thường xuyên trêu ghẹo nữ đệ t.ử, thậm chí từng làm nhục hai tạp dịch đệ t.ử, suýt chút nữa khiến một người tự vẫn.
Cơ Phi Tinh sau khi biết chuyện đã vô cùng tức giận, tát cho tên đó một chưởng, đến tận bây giờ hắn vẫn còn đang nằm dưỡng thương. Cái mớ nợ này coi như đã kết hạ, Trương Đông không mời ai khác mà mời đích danh Xuân trưởng lão đến, rõ ràng là đã tính toán kỹ lưỡng.
Cơ Phi Tinh đanh giọng: "Đây là vu khống! Ta, Cơ Phi Tinh, từ trước đến nay hành sự đoan chính, sao có thể làm ra chuyện đồi bại đó?" Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: "Ngược lại là cậu, Trương Đông, cậu ép buộc nữ đệ t.ử ngoại môn vào phòng mình chắc không phải chỉ một hai lần đâu nhỉ?"
Trương Đông vẫn không thèm đôi co với anh ta, quay sang nói với Xuân trưởng lão: "Xuân trưởng lão, Cơ Phi Tinh không những không nhận tội mà còn muốn gán tội cho em, xin trưởng lão làm chủ cho em."
Cơ Phi Tinh vẫn rất bình tĩnh: "Cậu nói ta luyện tà công, bằng chứng đâu?"
"Ngươi muốn bằng chứng?" Hắn cười lạnh, "Bằng chứng ta có đầy. Vào đi!"
Hai nữ đệ t.ử ngoại môn bước vào, khóc lóc t.h.ả.m thiết: "Mấy hôm trước, Đại sư huynh nói muốn dạy chúng em luyện kiếm rồi đưa vào phòng ngủ, ép chúng em phải song tu với anh ta, hút hết tu vi của chúng em. Vốn dĩ chúng em là nhị phẩm, giờ chỉ còn nhất phẩm, xin Xuân trưởng lão làm chủ cho chúng em với!"
Hai nữ đệ t.ử này khá xinh đẹp, khóc đến hoa lê đái vũ, khiến đám người trong phòng ai nấy đều mủi lòng.
Cơ Phi Tinh nộ hỏa xung thiên: "Mấy hôm trước rõ ràng các người đến thỉnh giáo kiếm pháp, ta nể tình đồng môn, không vì các người là ngoại môn mà khắt khe, đã tận tình chỉ dạy suốt cả buổi chiều, vậy mà các người dám đến đây ngậm m.á.u phun người?"
Hai nữ đệ t.ử cúi gầm mặt, chỉ biết khóc nức nở, không dám nhìn vào mắt anh ta.
Xuân trưởng lão hừ lạnh: "Cơ Phi Tinh, ngươi đừng có mà đe dọa người bị hại!"
Cơ Phi Tinh cũng chẳng nể nang gì, hừ lại một tiếng: "Xuân trưởng lão, các người không thể chỉ dựa vào lời khai của hai nữ đệ t.ử này mà kết tội ta luyện tà công."
Xuân trưởng lão nói: "Chúng ta đã dám đến đây thì tự nhiên có nắm chắc mười mươi." Lão quát lớn: "Người đâu, lục soát cho ta!"
Đám đệ t.ử ùa lên, bắt đầu lục soát loạn xạ trong phòng, ném vỡ tan tành những bình hoa cổ quý giá trên kệ đồ cổ. Cơ Phi Tinh vốn rất yêu thích đồ cổ, phẫn nộ quát: "Các người làm cái gì vậy? Có quyền gì mà lục soát phòng ta? Thật sự coi ta hiền lành dễ bắt nạt sao?"
Đúng lúc đó, một đệ t.ử cầm lấy một chiếc bình Mai bình đời Tống, anh ta kinh hãi hô: "Còn không mau đặt xuống!" Dứt lời, anh ta lao về phía hắn định đoạt lại chiếc bình. Xuân trưởng lão nộ hống: "Cơ Phi Tinh, ngươi dám đả thương người sao!"
Nói rồi, lão tung một chưởng cực kỳ độc ác hướng thẳng về phía Cơ Phi Tinh. Tu vi của Cơ Phi Tinh mới chỉ là ngũ phẩm hậu kỳ, trong khi vị trưởng lão kia đã đạt tới thất phẩm sơ kỳ, thực lực chênh lệch một trời một vực. Chưởng này nhắm thẳng vào đan điền, nếu trúng thực, chắc chắn đan điền của anh ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
May thay anh ta phản ứng nhanh, nghiêng người né tránh, nhưng chưởng lực vẫn đ.á.n.h trúng n.g.ự.c, khiến l.ồ.ng n.g.ự.c lõm xuống một mảng. Anh ta phun ra một ngụm m.á.u lớn.
Tôi vốn định lẻn đi, nhưng khi vừa tới cạnh cửa sổ, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Bước chân thoáng khựng lại, tôi lại lén ghé mắt nhìn ra ngoài cửa. Thấy cổ áo Cơ Phi Tinh đầy m.á.u, anh ta lùi lại vài bước tựa vào tường, trừng mắt nhìn Xuân trưởng lão: "Ông thật độc ác."
Còn cô nàng Tiểu Trúc nãy giờ chứng kiến cảnh này đã sợ đến ngây người, nấp trong góc không dám động đậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào vệt m.á.u trên n.g.ự.c anh ta, một cảm giác huyết mạch tương liên trỗi dậy mãnh liệt từ sâu thẳm tâm khảm. Tôi bỗng thấy đầu đau như b.úa bổ.
Không thể nào, vận khí của mình tốt đến thế sao? Lần nào cũng trúng giải độc đắc thế này? Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên.
Lúc này, tên đệ t.ử cầm bình hoa lấy ra một cuốn sách từ bên trong, lật ra xem rồi hô lớn: "Trưởng lão, tìm thấy rồi, là 《Âm Dương Hòa Hợp Mật Quyển》!" Hắn dâng cuốn sách cho Xuân trưởng lão.
Xuân trưởng lão sa sầm mặt mày: "Cơ Phi Tinh, ngươi còn gì để nói không?"
Cơ Phi Tinh nghiến răng: "Đó là vu khống! Nếu ta thực sự có bí tịch này, sao có thể giấu trong bình hoa? Bình thường ta hay mời sư huynh đệ tới thưởng ngoạn đồ cổ, làm vậy chẳng phải dễ bị phát hiện lắm sao?"
Xuân trưởng lão rõ ràng muốn triệt hạ anh ta nên chẳng thèm nghe lý lẽ, quát lớn: "Ngươi còn dám chối cãi!"
Ánh mắt Cơ Phi Tinh trở nên nguy hiểm: "Đừng tưởng sư phụ ta không có ở tông môn mà có thể tùy ý vu oan cho ta! Đợi sư phụ ta về, nhất định sẽ không để yên cho các người đâu!"
Xuân trưởng lão nở một nụ cười ác độc: "Cơ Phi Tinh, ngươi chưa biết sao? Sư phụ ngươi lần này đi tìm bí cảnh hải ngoại đã bỏ mạng ngoài biển rồi, bị một con thần thú nuốt chửng, đến cái xác cũng không tìm thấy."
Cơ Phi Tinh đại biến sắc mặt, không dám tin: "Không thể nào!"
Trương Đông cũng đắc thắng bồi thêm: "Mạc trưởng lão đã về rồi, đang báo cáo bên phía Tông chủ kia kìa."
Xuân trưởng lão hừ lạnh: "Cơ Phi Tinh, ngươi tự mình ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, hay để ta phế bỏ tu vi rồi mới bắt? Tự mình chọn đi."
Đôi mắt Cơ Phi Tinh đỏ ngầu như sắp nhỏ m.á.u. Anh ta tin lời bọn họ, nếu sư phụ không thực sự gặp nạn, bọn họ tuyệt đối không dám động vào anh ta.
Sư phụ!
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Xuân trưởng lão quát lớn: "Cơ Phi Tinh, ngươi muốn kháng cự đến cùng, đừng trách ta hạ thủ vô tình!" Dứt lời, lão lại tung thêm một chưởng nhắm thẳng đỉnh đầu anh ta, định hạ sát thủ.
Tôi đã đoán trước được rồi, thiên phú của Cơ Phi Tinh rất cao, nếu hôm nay để anh ta sống sót, Tông chủ chắc chắn sẽ bảo vệ anh ta, lúc đó sẽ rất khó xử lý. Thế nên, hôm nay Cơ Phi Tinh nhất định phải c.h.ế.t — hoặc biến mất.
Tôi thở dài. Xem ra chuyến đi Bạch Vân Kiếm tông hôm nay không chỉ lấy mỗi cái thẻ nhớ, mà còn phải "bắt cóc" cả người đi nữa.
Tôi phi thân lao ra, một kiếm đ.â.m thẳng về phía Xuân trưởng lão. Lão ta biến sắc vội vàng chống đỡ, nhưng tu vi của lão thấp hơn tôi một tiểu cảnh giới, một kiếm này của tôi trực tiếp đ.á.n.h nát quần áo lão, để lộ cơ thể trần truồng, kiếm khí còn để lại những vết xước nông sâu khắp người.
Xuân trưởng lão đau đớn gào lên, vừa thẹn vừa giận: "Kẻ nào?"
"Người thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ!" Tôi trầm giọng đáp, sau đó tóm lấy cánh tay Cơ Phi Tinh, vác anh ta lên vai, xoay người lao ra khỏi phòng, ngự trên Điệp Luyến Hoa Kiếm mà v.út đi mất hút!
