Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 576: Phòng Bao Hoàng Cung
Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:46
Khi đó hai chị em còn rất nhỏ, không dám tìm đến người thân hay bạn bè giúp đỡ. Điều trị ở bệnh viện được hai tháng thì tiền bạc cạn sạch, cô đành đưa em trai rời đi, bắt đầu cuộc sống lang thang. Vì em trai, Tiêu Nhược việc gì cũng dám làm, từ quét rác đến bốc vác, nhưng cô quá trẻ, lại không có giấy tờ tùy thân nên chẳng tìm được công việc nào ra hồn. Cuối cùng, không còn cách nào khác, cô bắt đầu đứng đường dưới chân cầu vượt.
Cô dần trưởng thành, dáng vẻ cũng ngày càng xinh đẹp. Trong một lần tình cờ, cô được đưa vào Hội sở Ác Ma. Cô làm việc ở hội sở này lâu như vậy là bởi nghe phong thanh Phan Thắng Quang cứ cách một thời gian lại đến đây hưởng thụ "Dịch vụ Đế Vương", cô muốn thừa cơ g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Thế nhưng, cô nghĩ quá đơn giản rồi. Phan Thắng Quang quả thực thường xuyên tới, nhưng bên cạnh luôn có rất nhiều vệ sĩ, cô căn bản không thể áp sát được hắn.
Mấy ngày trước, khi Phan Thắng Quang tới, cô đã định lén đột nhập vào "Phòng bao Hoàng Cung", đáng tiếc là trước cánh cửa cuối cùng thì bị người ta phát hiện, cô đành bịa đại một lời nói dối rồi lui ra ngoài.
Tiêu Nhược siết c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, nói: "Phan Thắng Quang chắc chắn đã nhận ra tôi nên mới muốn âm thầm thủ tiêu tôi, hắn thật độc ác!"
Tôi an ủi cô vài câu rồi gọi điện cho Vân Vĩnh Thanh, nhờ ông ấy tra giúp gã Phan Thắng Quang này.
Rất nhanh, tư liệu về Phan Thắng Quang đã được gửi đến. Tôi tỉ mỉ xem qua, Phan gia này là một thế gia ngọc thạch, từ thời nhà Thanh đã đời đời kinh doanh đá quý. Phan Thắng Quang xếp thứ sáu trong gia tộc, vốn dĩ không được coi trọng, nhưng mười năm trước hắn mang về từ buổi đấu giá ở Miến Điện một khối phỉ thúy Đế Vương Lục chủng thủy tinh nặng 10kg, gia chủ đại tán thưởng, địa vị của hắn cũng một bước nhảy lên thành một trong những người thừa kế tiềm năng. Hắn đã kinh doanh trong gia tộc mười năm, hiện giờ đang tranh đoạt vị trí gia chủ, khả năng thắng là rất lớn.
Tiêu Nhược đầy vẻ lo âu: "Quân Dao, tôi nghe người ta nói, thế gian này có một hạng người gọi là dị nhân, có bản lĩnh lớn, giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn có siêu năng lực vậy. Cô chính là dị nhân phải không? Haiz, nhưng Phan gia giàu nứt đố đổ vách, chắc chắn cũng có dị nhân làm vệ sĩ. Tôi nghe mấy người bạn hay đóng vai 'Quý phi' nói, bên cạnh Phan Thắng Quang luôn có một dị nhân đi cùng."
"Mấy cấp?" Tôi hỏi.
"Cái gì cơ?" Cô ấy nghệch mặt ra. Tôi giải thích: "Tên dị nhân bên cạnh Phan Thắng Quang có dị năng gì? Cấp mấy?"
Tiêu Nhược lắc đầu: "Chuyện này không ai biết."
Tôi mỉm cười: "Đã vậy thì cứ trực tiếp tới đó xem sao."
Tiêu Nhược kinh ngạc nhìn tôi. Tôi nói: "Bảo em trai cô thu dọn đồ đạc đi, tôi sẽ đưa hai người đến một nơi an toàn, sau đó đi báo thù giúp cô."
Tiêu Nhược đứng im bất động, nhìn tôi trân trân. Tôi cười: "Sao thế? Sợ tôi không đối phó nổi hắn?"
Tiêu Nhược như đang trong cơn mơ, hồi lâu mới thốt lên: "Quân Dao, tại sao... tại sao cô lại giúp tôi?"
Tôi thản nhiên cười đáp: "Vì tôi là bạn của cô mà."
"Nhưng... nhưng chuyện này liên quan đến mạng sống đấy." Cô ấy nói, "Chúng ta tuy là bạn, nhưng chưa đến mức sinh t.ử giao tình, sao tôi có thể để cô đi báo thù giúp chúng tôi được?"
Cô ấy nói vậy trái lại khiến lòng tôi thấy ấm áp hơn một phần. Thâm thù huyết hải của mình, sao có thể để bạn bè báo thay, đẩy bạn vào chỗ hiểm?
Tôi khẽ thở dài: "Tôi giúp cô cũng là đang giúp chính mình."
Cô ấy không hiểu nhìn tôi. Tôi nói: "Tôi đã kể với cô rồi, tôi cũng có một người em trai. Em ấy từng bị tai nạn, suýt chút nữa là c.h.ế.t. Lúc đó, tôi hận không thể băm vằn kẻ gây t.a.i n.ạ.n ra. Thế nên, tôi hiểu được cảm giác của cô."
Tiêu Nhược im lặng hồi lâu, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: "Quân Dao, tôi đi cùng cô."
Tôi đưa Tiêu Tô về biệt thự, nhờ em trai Thẩm An Nghị trông chừng giúp. Tiêu Nhược vô cùng chấn động, bởi năm xưa tôi còn nghèo hơn cả cô ấy, không ngờ giờ lại có thành tựu như thế này.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Nhược nhận được một cuộc điện thoại từ chị em thân thiết ở Hội sở Ác Ma. Cô đanh mặt lại, ánh mắt kiên định nói: "Quân Dao, tối nay Phan Thắng Quang lại đến hội sở rồi."
Tôi khẽ gật đầu: "Tốt lắm, tối nay chúng ta đi gặp gã Phan Thắng Quang này một lát."
Khi chúng tôi đến hội sở, Tiêu Nhược có chút căng thẳng. Chúng tôi sải bước đi vào, có người quen chào cô ấy: "Nhược Nhược, chẳng phải hôm nay cô xin nghỉ sao? Ơ? Người phụ nữ này là ai thế? Đẹp quá đi mất, Nhược Nhược, đây không phải là 'người mới' cô vừa khai quật được đấy chứ?"
Tiêu Nhược định nói gì đó thì tôi lên tiếng: "Đừng để ý đến những kẻ không liên quan, đưa tôi đi gặp Phan Thắng Quang."
Tiêu Nhược gật đầu, dẫn tôi đi sâu vào trong. Người phụ nữ vừa chào hỏi hừ lạnh một tiếng, đảo mắt nói: "Tôi cứ tưởng là gì, hóa ra con nhỏ Nhược Nhược đó đi tìm gái đẹp cho Phan thiếu."
Một người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh bồi thêm: "Đừng nói thế, biết đâu lần này nó một bước lên mây thật đấy. Cô nhìn con nhỏ nó dắt theo xem, đẹp đến mức con bé Lệ Lệ chuyên đóng vai Hoàng hậu của chúng ta đứng cạnh nó cũng chỉ như con vịt bầu."
Kẻ lúc nãy nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng biết nó đào đâu ra được con hồ ly tinh thế này, đúng là loại cá mập gặp nước."
Tiêu Nhược dẫn đường, chúng tôi đi thẳng vào khu vực thâm nghiêm nhất của hội sở. Nơi này trang hoàng thực sự như cung điện, đâu đâu cũng vàng son lộng lẫy, ngay cả trên giá cổ vật hay đôn hoa cũng bày biện toàn đồ cổ từ thời Minh - Thanh.
Chúng tôi đi một cách cao điệu như vậy khiến gã quản lý hội sở cũng bị động tĩnh làm cho giật mình. Gã chạy ra nghênh đón, quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi lộ rõ vẻ phấn khích: "Nhược Nhược, làm tốt lắm, mỹ nhân này chắc chắn Phan thiếu sẽ rất thích."
Tôi không thèm liếc gã một cái, đi thẳng qua. Hai tên vệ sĩ ở cửa cảnh giác nhìn tôi, chắn đường.
Gã quản lý vẫn tiếp tục phấn khích: "Tốt, tốt lắm, Phan thiếu thích nhất kiểu băng sơn mỹ nhân lạnh lùng như thế này. Nhược Nhược, trước đây sao tôi không nhận ra cô lại biết điều như thế nhỉ?"
Lời còn chưa dứt, tôi đột nhiên phất tay một cái, hai tên vệ sĩ kia lập tức bay vèo ra ngoài.
Câu nói tiếp theo của gã quản lý nghẹn ứ lại nơi cổ họng. Gã trố mắt nhìn tôi bước vào trong, nửa ngày không nói nên lời. Mãi sau gã mới hỏi Nhược Nhược bên cạnh: "Cô... cô ta rốt cuộc là ai?"
Nhược Nhược lạnh lùng đáp: "Cút xa một chút, kẻo vạ lây." Nói xong, cô ấy cũng theo tôi bước vào trong.
Khu viện này rất lớn, có nhiều gian phòng, tôi dùng thần thức quét qua liền phát hiện ra chỗ của Phan Thắng Quang. Gian đông sương là một phòng tắm, được xây dựng hoàn toàn theo kiểu phòng tắm của hoàng đế thời xưa. Bể tắm rộng như hồ bơi, Phan Thắng Quang đang cùng mấy người phụ nữ mỹ miều mặc đồ lụa mỏng manh đùa giỡn dưới nước.
Tôi đạp bay cửa, sải bước đi vào.
Gã Phan Thắng Quang đó dáng người cao lớn, đang cởi trần lộ ra cơ n.g.ự.c và cơ bụng săn chắc. Tuy đã ngoài bốn mươi nhưng hắn bảo dưỡng rất tốt, trông cũng có vài phần phong độ.
Đám người trong bể tắm giật mình kinh hãi. Phan Thắng Quang ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lộ ra một nụ cười tham lam: "Ồ, đây là tiết mục giải trí thêm cho hôm nay à? Quản lý Lý đúng là biết cách chiều lòng người. Hê hê, trông được đấy chứ, quản lý Lý đào đâu ra món hàng tuyệt phẩm thế này? Phan Thắng Quang ta cả đời gặp qua không ít gái đẹp, nhưng đẹp đến nhường này thì đúng là chưa thấy bao giờ."
Mấy người phụ nữ mặc đồ mỏng manh kia đều ném về phía tôi những ánh mắt không mấy thiện cảm, đặc biệt là cô nàng xinh nhất, cô ta nhìn tôi một lượt rồi nói: "Chỉ là một con nhãi mới vào nghề thôi mà, đã qua đào tạo đâu, sao biết cách hầu hạ người ta chứ?"
Phan Thắng Quang vỗ vào m.ô.n.g cô ta một cái, cười hô hố: "Lệ Lệ, mới vào nghề có cái hay của mới vào nghề, ta thích cái nét thanh tân đó. Mỹ nhân, lại đây, cởi đồ ra xuống đây hầu hạ ta."
Tôi tiến lên hai bước, bỗng nhiên một luồng sáng xẹt qua, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi chắn ngang trước mặt tôi, cảnh giác nhìn trân trân.
Phan Thắng Quang cười nói: "A Tùng, đừng căng thẳng thế, chỉ là một người phụ nữ thôi mà."
A Tùng nắm c.h.ặ.t con d.a.o trong tay, trầm giọng: "Lục thiếu, người phụ nữ này không đơn giản, lúc nãy ở bên ngoài cô ta chỉ phất tay một cái đã đ.á.n.h bay hai cao thủ Ám Kình."
Sắc mặt Phan Thắng Quang lập tức thay đổi: "Cô là ai?"
Lúc này, Tiêu Nhược sải bước đi vào, đứng bên cạnh tôi. Mối thù khắc sâu trong tim mười năm qua bùng phát như lũ cuốn, mắt cô ấy đỏ hoe, trừng trừng nhìn Phan Thắng Quang như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Phan Thắng Quang hơi híp mắt lại: "Hóa ra là ngươi."
"Không ngờ phải không, tôi vẫn còn sống đây." Tiêu Nhược nghiến răng nghiến lợi, "Năm xưa ông hại c.h.ế.t cha mẹ tôi, hại em trai tôi tàn phế, hôm nay, tôi đến tìm ông báo thù!"
Phan Thắng Quang cười lớn một tràng, liếc nhìn tôi rồi mỉa mai: "Ngươi định để cô ta báo thù cho ngươi sao? Con nhóc, ngươi cũng quá xem thường ta rồi đấy."
