Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 596: Anh Em Bất Hòa

Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:49

"Anh không đồng ý chứ?"

"Sao anh có thể đồng ý được?" Đường Minh Lê giận dữ nói: "Anh từ âm tào địa phủ lên Tiên giới để truy bắt Tòng Cực, không ngờ hắn lại mượn danh nghĩa của anh làm ra bao chuyện tàn độc. Nhiều tiên nhân cấp bậc thấp không dám đắc tội anh nên đều ngậm miệng không nói, nếu không anh đã sớm g.i.ế.c lên đó bắt người rồi."

Tôi nhíu mày: "Nói vậy, chẳng lẽ Tòng Cực đang ở ngay trong khách sạn này?"

Đường Minh Lê giữ vai tôi, trấn an: "Đừng lo, Tòng Cực tuy lợi hại nhưng luôn bị quy tắc Thiên đạo ở phàm gian áp chế, hắn chỉ dám dùng dăm ba thủ đoạn hèn hạ để đối phó chúng ta chứ không dám đối đầu trực diện với anh đâu."

Anh khựng lại, cười lạnh một tiếng: "Cái trận pháp này rất hao tổn linh khí, lúc này chắc hắn đang trốn ở xửa xình xàng nào đó để dưỡng thương rồi."

Cùng lúc đó, tại một góc tối tăm, Tòng Cực đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, trước mặt đặt một tấm gương. Trong gương hiện lên chính là cảnh tượng Đường Minh Lê và Doãn Thịnh Nghiêu đang đối đầu gay gắt.

Khóe môi hắn nhếch lên một đường cong lạnh lẽo: "Hai người đàn ông và một người phụ nữ, muốn khiến các người quyết liệt với nhau thật quá dễ dàng. Huống hồ..."

Hắn cười âm hiểm hai tiếng, lẩm bẩm: "Đông Nhạc à Đông Nhạc, ngươi vốn dĩ luôn đố kỵ với Đông Hoa mà. Hai người rõ ràng là anh em, hắn có thể sống ở Tiên giới, thống lĩnh toàn bộ nam tiên, được vạn người kính trọng, yêu mến. Còn ngươi, lại chỉ có thể sống ở nơi âm u khủng khiếp như âm tào địa phủ, làm vương của cõi âm. Thực chất, ngươi chưa bao giờ cam tâm cả."

Hắn đột ngột vươn tay chộp lấy tấm gương, đập mạnh xuống đất: "Đã như vậy, ta sẽ cho các người nếm mùi vị anh em tương tàn."

________________________________________

Sau sự cố ở hồ suối nước nóng, Đường Minh Lê không hề gặng hỏi hay đòi thảo luận "vấn đề thân thể" với tôi, mà bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt, còn anh thì ngủ ngoài ghế sofa.

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi khẽ mở cửa, thấy anh nằm nghiêng trên chiếc sofa mềm mại, đôi mắt nhắm nghiền, ngủ rất sâu. Tôi nhẹ bước đến bên cạnh, lòng dâng lên niềm xót xa. Việc trấn áp bạo động của quái thú trong A Tỳ Địa Ngục chắc chắn đã vắt kiệt sức lực của anh.

Nhưng trong cái rủi có cái may, anh cũng nhờ đó mà thăng cấp lên đến đỉnh phong Đại Tông Sư, ước chừng không bao lâu nữa có thể thuận lợi đăng đỉnh, đột phá Thần cấp.

Ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa rọi lên người anh. Lông mi anh vừa dài vừa dày như hai chiếc quạt nhỏ, đổ bóng dài trên khuôn mặt. Người đàn ông của tôi đúng là đẹp trai thật. Tôi khẽ chạm vào lông mi anh, nhưng ngay lập tức cổ tay bị anh chộp lấy.

Anh mở mắt, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa?"

"Thôi, em quen dậy sớm rồi." Tôi đáp.

Anh nở nụ cười nhu hòa, ôm lấy eo tôi, thuận thế lăn một vòng rồi ép tôi xuống dưới thân. Tôi hơi hoảng hốt: "Anh... anh định làm gì? Mau buông em ra."

"Không buông." Anh nói: "Quân Dao, em biết không? Ở trong A Tỳ Địa Ngục, anh suýt nữa đã c.h.ế.t dưới tay thượng cổ quái thú. Lúc đó, đầu óc anh chỉ toàn hình bóng của em. Nếu anh c.h.ế.t, em biết phải làm sao? Liệu có bị thằng khốn Doãn Thịnh Nghiêu kia cướp mất không? Có vì anh mà đau lòng không? Chỉ cần nghĩ đến những điều đó, cơ thể anh như tràn trề sức mạnh, cuối cùng cũng phong ấn được con quái vật kia."

Ánh mắt anh tràn đầy tình ý khiến tôi không tự chủ được mà chìm đắm. "Minh Lê..." Tôi khẽ gọi tên anh. Anh cúi đầu, dùng môi phong kín đôi môi tôi.

"Đừng nói gì cả, hôn anh đi." Anh nói lầm bầm, đưa lưỡi vào trong khoang miệng tôi. Tôi vụng về đáp lại, cảm giác như cả hai đang tan chảy vào nhau. Khoảnh khắc ấy, một giọng nói trong lòng bảo tôi rằng: "Hãy yêu anh ấy đi, ôm lấy anh ấy, giao phó tất cả của mình cho anh ấy."

Hồi lâu sau, anh mới buông tôi ra, khẽ hôn lên trán tôi một cái: "Quân Dao, em đẹp lắm."

Tôi thẹn thùng vùi mặt vào l.ồ.ng n.g.ự.c anh, lí nhí hừ hừ vài tiếng. Anh bỗng lấy ra một đôi giày màu đỏ rực, là một đôi giày cao gót da bóng, tuy không có hoa văn nhưng cực kỳ tinh tế và khí chất.

"Đẹp quá." Tôi kinh ngạc: "Hình như đây còn là một kiện Pháp khí?"

"Đây là món đồ anh tự tay làm khi ở trong A Tỳ Địa Ngục." Giọng anh nhẹ bẫng, ngọt ngào như rót mật: "Nó được làm từ cánh hoa của một loài hoa ăn thịt người, vô cùng bền bỉ nhưng lại rất mềm mại. Em dù có đi bộ hay chạy vài ngày đêm cũng không thấy mệt đâu."

Nói rồi, anh cúi xuống, cầm lấy chân tôi và xỏ giày vào. Không rộng không chật, vừa khít. "Quân Dao, em đi đôi này trông đẹp lắm." Lời anh nói còn ngọt hơn cả đường.

Mặt tôi đỏ bừng: "Để em tự đi được rồi."

"Sao thế được." Anh xỏ nốt chiếc còn lại cho tôi: "Lúc làm nó, anh đã nghĩ nhất định phải tận tay đeo vào cho em."

Anh nâng chân tôi lên sát mặt, khẽ hôn một cái lên mu bàn chân. Tôi giật mình định rụt chân lại nhưng anh nắm c.h.ặ.t không buông.

"Đừng hôn, bẩn lắm." Tôi nói. "Chẳng bẩn chút nào." Anh cười: "Trên người em có mùi hương thanh khiết, giống như mùi cỏ lan vậy."

Tôi cuống quýt: "Minh Lê, mau buông ra, anh có phải là kẻ cuồng chân đâu."

Anh ghé sát tai tôi, thì thầm: "Mọi nơi trên người Quân Dao, anh đều thích hết."

Mặt tôi càng đỏ hơn. Tôi huých một cái vào n.g.ự.c anh, lăn người một vòng nhảy khỏi sofa: "Sáng sớm đừng có mà nói mấy lời mê hoặc lòng người như thế, em đói rồi."

Anh cười, vỗ tay một cái. Cửa mở ra, nam phục vụ đẩy xe thức ăn vào rồi thức thời lui ra ngoài. Đường Minh Lê gọi vài món điểm tâm làm rất tinh xảo cùng một bình nước trái cây tươi. Anh vẫy tay với tôi: "Quân Dao, lại đây, ngồi vào lòng anh mà ăn."

Tôi đỏ mặt: "Thôi khỏi đi."

Anh cười bí hiểm, đột nhiên vươn tay ra. Tôi cảm thấy mình như bay lên, rồi rơi gọn vào lòng anh. Tôi vùng vẫy: "Anh làm cái gì vậy?"

"Đút em ăn." Anh ôm eo tôi, cầm một miếng bánh hình hoa anh đào nhét vào miệng tôi: "Đây là vị đào mà em thích nhất, nếm thử xem."

Tôi lườm anh một cái: "Em có phải trẻ con lên ba đâu."

Anh xoa tóc tôi: "Anh lại ước em cứ như đứa trẻ lên ba để được em làm nũng với anh mãi."

Tôi định nhảy xuống nhưng bị anh ôm c.h.ặ.t cứng: "Quân Dao, ngoan nào đừng động đậy, để anh ôm thêm chút nữa. Lần này anh suýt c.h.ế.t, cũng nhờ nghĩ đến việc được về ôm em mới chống chọi được đấy."

Mặt tôi lại đỏ lên, đành lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, ở A Tỳ Địa Ngục xảy ra chuyện gì vậy?"

"Một con thượng cổ cự thú thoát khỏi phong ấn, suýt nữa thì xổng ra ngoài, anh phải mang Ngọc tỷ của Đông Nhạc Đại Đế đi trấn áp." Đường Minh Lê nói: "Rất nguy hiểm, nhưng may mà vượt qua được."

Tôi xót xa, cầm miếng bánh nhét lại vào miệng anh: "Giải quyết xong là tốt rồi. Liệu có phải do Tòng Cực làm không?"

"Hắn không dám đâu." Đường Minh Lê cười nhạt: "Thượng cổ cự thú thực lực mạnh mẽ vô song, chỉ có bậc Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên ở Tiên giới mới phong ấn nổi. Nếu hắn thả nó ra, kẻ c.h.ế.t đầu tiên chính là hắn. Chắc chỉ là do năm tháng quá lâu, phong ấn bị lỏng lẻo mà thôi."

Thực sự đơn giản vậy sao? Nhưng vì Đường Minh Lê đã nói vậy, tôi cũng quẳng nó ra sau đầu. Ăn sáng xong, chúng tôi khởi hành về thành phố Sơn Hà.

Vừa ra khỏi cửa khách sạn, lúc chuẩn bị lên xe, tôi quay đầu lại thì tình cờ thấy Doãn Thịnh Nghiêu cũng vừa bước ra. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tim tôi thắt lại một cái.

Nguyên Quân Dao, hãy sắt đá lên. Cắt đứt không dứt khoát tất sẽ loạn, như vậy mới tốt cho cả đôi bên.

Tôi quay người vào xe, không hề ngoái đầu lại lần nữa. Đường Minh Lê liếc nhìn Doãn Thịnh Nghiêu một cái đầy lạnh lẽo, khóe môi mang theo vài phần khiêu khích và khinh bỉ. Anh không lên tiếng, nhưng dùng khẩu hình nói rõ từng chữ một: "Ngươi thua rồi."

Sắc mặt Doãn Thịnh Nghiêu trở nên cực kỳ khó coi. Đường Minh Lê nhếch môi, lái xe lao v.út đi. Doãn Thịnh Nghiêu hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận dữ đang cuộn trào, gương mặt trở lại vẻ thanh lãnh thường ngày.

Trở về thành phố Sơn Hà, Thẩm An Nghị đã đột phá Thất phẩm hậu kỳ, chính thức xuất quan. Cậu ấy nhàn nhạt nhìn Doãn Thịnh Nghiêu bên cạnh tôi một cái (người vẫn đi cùng chúng tôi về), rồi không thèm đoái hoài nữa.

Tôi định phá vỡ bầu không khí gượng gạo: "An Nghị, để chúc mừng em thăng cấp, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon nhé."

Thẩm An Nghị đáp: "Vâng, em muốn đi ăn lươn nướng, chị còn nhớ quán Thiên Nguyệt không?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.