Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 623: Thiên Khu Tông

Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:53

Sau khi dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, Vương đại sư mới quay người rời đi. Ba người nhà họ Phan cứ thế mất tích một cách ly kỳ, người thân của họ còn đang mải mê tranh giành gia sản nên cũng chẳng ai thèm đi tìm. Nhà họ Phan xem như triệt để tiêu tùng.

Chớp mắt một cái Tết Nguyên Đán đã kết thúc, Đường Minh Lê xử lý xong xuôi việc gia tộc, liền vội vã quay lại thành phố Sơn Hà gặp tôi. Thẩm An Nghị nhìn chúng tôi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp và rối rắm, cậu không nói gì, chỉ dắt A Giáng ra hậu viện để “khuất mắt trông coi”.

Tôi thầm kinh ngạc, cậu em trai này cư nhiên không mỉa mai Đường Minh Lê câu nào, đúng là mặt trời mọc đằng Tây.

Sau hơn hai tháng tận hưởng thế giới của hai người, tôi chuẩn bị bắc thượng tiến về núi Thiên Khu. Đường Minh Lê nhìn tôi với ánh mắt có chút đắn đo nhưng không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười bảo: "Anh đi cùng em."

Thẩm An Nghị vốn cũng muốn đi, nhưng cậu sắp phải thi đại học, vả lại cậu không phải luyện đan sư, đi cũng chẳng giúp được gì. A Giáng cũng cần có người chăm sóc, nên cậu đành ngậm ngùi ở lại. Tuy nhiên, tôi vẫn không yên tâm, bèn để Lý Mộc T.ử ở lại chăm nom hai đứa. Để một thằng nhóc choai choai chăm sóc trẻ con, tôi chỉ sợ lúc về thấy mộ A Giáng cỏ đã mọc cao rồi.

Đêm trước khi lên đường, Đường Minh Lê đứng giữa sân ngắm nhìn những lá sen non vừa mới nhú. Nghe thấy tiếng bước chân, anh hơi nghiêng đầu nói: "Sao thế? Cuối cùng cũng nhịn không được mà đến tìm lỗi của anh à?"

Thẩm An Nghị chậm rãi đi tới đứng bên cạnh anh, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Tôi hy vọng anh có thể ngăn cản chị ấy."

Đường Minh Lê trầm mặc một lúc: "Cậu muốn nói gì?"

Thẩm An Nghị nói: "Chị ấy muốn đi tìm Thần tộc, anh biết không?"

Đường Minh Lê không trả lời, ánh mắt sâu thẳm. Thẩm An Nghị tiếp tục: "Thế giới mà Thần tộc đến là một vị diện cấp cao hơn, giống như thiên đường vậy. Tôi sợ... chị ấy đi rồi sẽ không trở lại nữa." Cậu quay sang nhìn Đường Minh Lê: "Anh cũng không muốn mất chị ấy chứ?"

Sắc mặt Đường Minh Lê dần trầm xuống: "Nếu anh ngăn cản, cô ấy sẽ hận anh."

Thẩm An Nghị tiến lại gần hai bước: "Anh muốn chị ấy phi thăng thành tiên để làm phu thê trường cửu với anh, thì hãy tìm cách mà ngăn lại. Nếu không, chúng ta sẽ không bao giờ được gặp lại chị ấy đâu." Cậu vỗ vai Đường Minh Lê: "Anh tự mình cân nhắc cho kỹ đi."

Đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, Đường Minh Lê rơi vào trầm tư.

________________________________________

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đáp chuyến bay đến thành phố Thiên Khu. Núi Thiên Khu là một dãy núi lớn hùng vĩ, trải dài hàng ngàn cây số, phần lớn nằm trong địa phận thành phố này.

Thành phố Thiên Khu là một đô thị cực kỳ phát triển, các thế lực tại đây đan xen chằng chịt. Trên núi Thiên Khu chỉ có duy nhất một tông môn, đó là Thiên Khu Tông. Đây là một trong những tông môn lớn nhất Hoa Hạ, nghe đồn trong tông có hai vị Địa Tiên đã sống được mấy trăm năm. Không ai dám làm loạn trên địa bàn của họ. Các gia tộc lớn ở thành phố này đều phải dựa dẫm vào sự che chở của Thiên Khu Tông. Hàng năm, họ đều gửi những con em ưu tú nhất vào tông môn; địa vị của con em càng cao thì vị thế của gia tộc cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên.

Và vị Hòa Hiển Địa Tiên kia chính là Thái thượng trưởng lão của Thiên Khu Tông.

Kể từ khi ông ta phát ra lệnh triệu tập, luyện đan sư từ khắp nơi trên cả nước đều đổ xô về đây, thậm chí có không ít lão quái ẩn cư nhiều năm cũng xuất hiện, tất cả chỉ vì Tam Thập Tam Thiên Bát Quái Trận.

Sau khi nhận phòng khách sạn, chúng tôi cố ý đến một nhà hàng đông đúc để nghe ngóng tin tức. Không chỉ có luyện đan sư, rất nhiều Dị nhân cũng đến đây, kẻ thì xem náo nhiệt, người thì muốn tranh thủ tìm luyện đan sư để nhờ luyện t.h.u.ố.c. Khắp nơi đều thấy bóng dáng Dị nhân, tạo nên một khung cảnh phồn hoa thịnh thế. Có khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình không phải đang ở trong thời đại mạt pháp.

"Các ông nói xem, tòa Tam Thập Tam Thiên Bát Quái Trận đó có thực sự thần kỳ đến mức đưa người ta đến vị diện khác không?" Bàn bên cạnh có người hỏi.

"Tôi thấy cổ thư ghi chép như vậy."

"Nhưng không đúng nha, Hòa Hiển Địa Tiên đã có trận pháp này, tại sao không trực tiếp đến Tiên giới, mà lại phải dùng Kim Luân Thăng Thiên Đan để phi thăng?"

"Làm gì có chuyện dễ ăn thế. Trận pháp này tuy tốt nhưng cũng có nhiều hạn chế, không phải muốn đi đâu là đi được ngay đâu."

"Hạn chế gì thế?"

"Làm sao tôi biết được? Sách có viết đâu. Phải biết rằng ngay cả thời thượng cổ, trận pháp này cũng là bảo vật cực kỳ hiếm thấy."

"Vậy vị luyện đan sư luyện thành công đan d.ư.ợ.c cửu phẩm, chẳng phải là đổi một viên t.h.u.ố.c quý lấy một cái trận pháp vô dụng sao?"

"Đúng vậy, nhưng ngộ nhỡ nó có dụng thì sao? Có lẽ với người khác là vô dụng, nhưng với tôi lại có ích thì sao? Hắc hắc, đó chính là chuyện một bước lên trời, ai mà không muốn đ.á.n.h cược một ván?"

"Nhưng Hoa Hạ chúng ta hiện giờ còn luyện đan sư cửu phẩm không?"

"Biết đâu trong đám lão quái ẩn cư mấy trăm năm trong thâm sơn cùng cốc lại có người thì sao."

________________________________________

"Quân Dao." Đường Minh Lê bỗng lên tiếng, "Kim Luân Thăng Thiên Đan là đan d.ư.ợ.c cửu phẩm, hiện tại em có thể luyện được không?"

Tôi im lặng một lát rồi lắc đầu. Không hiểu sao, Đường Minh Lê dường như thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng, em muốn thử một phen." Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y.

Trong ký ức của Hòa Ngưng, có một phương pháp có thể luyện chế đan d.ư.ợ.c cao hơn thực lực bản thân một phẩm cấp. Hiện tại tôi có thể luyện đan bát phẩm, nếu dùng cách này, đan d.ư.ợ.c cửu phẩm vẫn có cơ hội thành công.

Mấu chốt của phương pháp này chính là m.á.u của Thần tộc! Cần phải nhỏ m.á.u Thần tộc vào trong lò luyện đan!

Thế nhưng, kẻ uống viên t.h.u.ố.c đó chẳng khác nào uống m.á.u của tôi, hậu quả ra sao có thể tưởng tượng được. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không muốn dính dáng đến nhân quả như vậy. Nhưng vì Tam Thập Tam Thiên Bát Quái Trận, tôi liều mạng một phen.

Chỉ hy vọng Hòa Hiển uống xong đan d.ư.ợ.c sẽ thuận lợi phi thăng. Nếu không thành công, tốt nhất là bị lôi kiếp đ.á.n.h c.h.ế.t đi; ông ta mà không c.h.ế.t rồi tiếp tục làm Địa Tiên thì tôi t.h.ả.m rồi. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Đúng lúc này, một người bỗng nhiên đi tới ngồi xuống cạnh chúng tôi.

"Ha ha, cuối cùng cũng tìm được hai người rồi." Người đó cười nói.

Đầu tôi đầy vạch đen: "Bạch đại thiếu, anh rảnh rỗi quá nhỉ. Anh là Bộ trưởng thành phố Sơn Hà mà không lo làm việc, cứ bám theo tôi làm gì?"

Bạch Ninh Thanh cười đáp: "Tôi chỉ là Bộ trưởng danh nghĩa thôi, cậu bạn Tiểu Lâm của em mong tôi đừng đến làm việc còn không kịp ấy chứ. Lần này tôi đại diện cho đảo Không Hải mà tới, một vị luyện đan sư trên đảo của chúng tôi đã nhận lời triệu tập đến đây."

Đường Minh Lê hỏi: "Là vị luyện đan sư bát phẩm đó sao?"

Bạch Ninh Thanh gật đầu: "Chính xác, chính là Lý Tu đại sư của đảo Không Hải chúng tôi."

"Đại sư đâu rồi?" Tôi hỏi.

Anh ta nói: "Lý Tu đại sư thân phận cao quý, sao có thể đến chỗ này? Quân Dao à, tuy hai ta là tình nghĩa sinh t.ử, nhưng tôi vẫn phải thành thật nói với em, có Lý Tu đại sư ra tay, cơ hội thành công của em lần này không lớn đâu."

Tôi mỉm cười: "Cái đó chưa chắc."

"Lần này luyện Kim Luân Thăng Thiên Đan, nếu có hơn một người luyện thành thì phải so xem phẩm chất của ai tốt hơn." Bạch Ninh Thanh nói, "Lý Tu đại sư yêu cầu cực cao đối với phẩm chất đan d.ư.ợ.c, mỗi lần luyện thành ít nhất cũng là trung phẩm đan, rất hiếm khi có hạ phẩm. Quân Dao à, em đừng buồn, chẳng qua em còn quá trẻ, vài năm nữa chắc chắn thành tựu sẽ cao hơn Lý Tu đại sư."

Tôi nhíu mày: "Tôi luyện không thành đan d.ư.ợ.c, hình như anh rất vui?"

Bạch Ninh Thanh ho khẽ để che giấu sự lúng túng: "Làm gì có chuyện đó, tôi là hạng người dậu đổ bìm leo thế sao?"

"Đúng vậy." Tôi khẳng định chắc nịch.

Bạch Ninh Thanh lộ vẻ đau lòng: "Tôi đau lòng quá đi mất."

Đường Minh Lê lạnh lùng nhấp trà, thầm nghĩ: Xem ra, hắn cũng không muốn Quân Dao đến vị diện khác. Việc Lý Tu tham gia lần này, e là cũng do một tay hắn thúc đẩy. Anh nhìn chằm chằm vào chén trà, rơi vào trầm tư.

Có thêm Bạch Ninh Thanh, mấy món này chắc chắn không đủ ăn. Tôi đang định gọi thêm thì một người nữa bước vào. Đầu tôi bắt đầu đau âm ỉ. Anh ta đi đến trước bàn, ánh mắt dừng lại trên người tôi: "Nguyên Quân Dao, đã lâu không gặp."

Khóe miệng tôi giật giật: "Thượng Quan Doãn, đã lâu không gặp." Thật ra tôi chẳng muốn gặp anh chút nào đâu.

"Anh... cũng đến để luyện đan à?" Tôi hỏi.

Thượng Quan Doãn đáp: "Cô bà của nhà họ Thượng Quan chúng tôi là Thượng Quan Nguyệt Mai, người đã mất tích hơn ba mươi năm, đã trở về rồi. Hiện giờ bà ấy đã tấn cấp trở thành luyện đan sư cửu phẩm."

Tôi kinh ngạc nhìn sang Đường Minh Lê, sắc mặt anh không được tốt cho lắm. Thượng Quan Doãn nhìn anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười khiêu khích: "Vị cô bà này của tôi năm đó được xưng tụng là thiên tài luyện đan trăm năm có một của Hoa Hạ, chỉ tiếc ba mươi năm trước bà ấy đi vào một bí cảnh để tìm đan phương cổ xưa rồi không thấy trở về. Ai cũng tưởng bà ấy đã c.h.ế.t, không ngờ hai tháng trước, bà ấy đã mở được đại môn bí cảnh, khải hoàn trở về."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.