Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 64
Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:10
Bấy giờ đã là giữa thu, trời tối mỗi lúc một nhanh hơn, mới hơn sáu giờ mà màn đêm đã đặc quánh. Hôm nay không có trăng, mây đen vần vũ như muốn đè nát cả thành phố.
Nhà hàng Hồng Vân là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất Sơn Thành, trang trí xa hoa lộng lẫy, giá cả đắt đỏ đến rợn người. Nghe nói món rẻ nhất ở đây cũng tiêu tốn vài trăm tệ. Một nơi như thế này, trước đây có nằm mơ tôi cũng chẳng dám bước chân vào, vậy mà giờ đây lại đến để dự một bữa tiệc Hồng môn yến, cuộc đời đúng là xoay vần kỳ diệu.
"Cái này em cầm lấy." Đường Minh Lê đưa cho tôi một chiếc ghim cài áo. Nó được chế tác vô cùng tinh xảo, những viên ngọc trai màu hồng kết thành từng đóa hoa nhỏ xinh xắn, bên cạnh là những chiếc lá bằng phỉ thúy xanh mướt, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thích thú.
"Đây là?"
"Camera siêu nhỏ." Đường Minh Lê giải thích, "Công nghệ mới nhất của nước ngoài, có thể thao tác bằng điện thoại. Sau này em không cần phải đeo điện thoại trước n.g.ự.c mãi nữa."
Tôi cười khổ. Tối nay tôi không dám livestream công khai vì nhà họ Tào đang nắm giữ con tin. Nhưng chờ đã... Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Tuy không thể livestream cho toàn dân nhưng tôi có thể livestream cho các bậc tiền bối tu đạo xem mà!
Tôi lập tức lấy điện thoại, nhấn vào nút có chữ "Thiên" ở góc dưới. Livestream bắt đầu, thật không ngờ người vào xem đầu tiên lại là Cửu Linh Tử. Chẳng lẽ anh ta cứ ngồi trực trước máy tính chờ tôi lên sóng sao? Mà khoan, các vị tiền bối này cũng biết dùng máy tính à? Thật là tân tiến quá đi.
Chẳng mấy chốc, Vân Hà Tiên T.ử cũng vào, Hoàng Sơn Quân cũng đến góp vui. Chỉ có Chính Dương Chân Quân là mãi không thấy đâu.
Tôi mở chế độ trò chuyện nhóm. Hoàng Sơn Quân lên tiếng: [Lão già Chính Dương lại bế quan rồi, mặc kệ lão đi. Con bé kia, hôm nay có trò gì hay thế?]
Tôi kể lại đầu đuôi sự việc. Hoàng Sơn Quân cười lớn: [Hóa ra là Hồng môn yến. Thú vị, thật sự thú vị! Mong là cái gã Thiên Minh đại sư hôm nay đừng có giống tên đệ t.ử Quỷ Phù Tông lần trước, c.h.ế.t nhanh quá làm ta xem chưa đã ghiền đã tắt livestream.]
Vân Hà Tiên T.ử cũng đầy phấn khích: [Quân Dao à, có bọn ta ở đây, hôm nay cứ mặc sức mà vả mặt chúng nó. Vả cho cái tên Thiên Minh đại sư gì đó rát mặt thì thôi, tỷ tỷ đây thích nhất là món đó đấy.]
Cửu Linh T.ử không nói lời nào, lẳng lặng tặng ngay một chiếc vương miện. Tôi cực kỳ thích tính cách của anh ta, chẳng cần nói nhiều, cứ không hài lòng hay thích thú là vung vương miện.
Tôi đáp: "Các vị tiền bối cứ yên tâm, hôm nay con sẽ liều mình một phen, nhất định giải quyết chuyện này thật đẹp để các vị hài lòng."
Tôi kéo thấp vành mũ, bước theo sau Đường Minh Lê tiến vào đại sảnh khách sạn Hồng Vân. Một cô phục vụ xinh đẹp trong tà áo sườn xám đỏ rực dẫn chúng tôi vào sâu bên trong, dừng trước căn phòng VIP "Đế Vương" sang trọng nhất. Hai tên vệ sĩ trang bị đầy đủ đứng canh ở cửa.
"Phiền quý khách giao nộp điện thoại." Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói.
Tôi nheo mắt lại. Đường Minh Lê quả nhiên có tiên kiến. Tôi giao điện thoại ra, tên vệ sĩ lại nói tiếp: "Khám người." Dứt lời, hắn định vươn tay sờ soạng lên người tôi.
Đường Minh Lê đột ngột ra tay, chộp lấy cổ tay tên vệ sĩ. Ánh mắt anh lạnh lẽo như lưỡi d.a.o, khiến gã vệ sĩ rùng mình run sợ.
"Nếu mày dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào cô ấy, tao sẽ c.h.ặ.t đứt nó." Anh trầm giọng cảnh cáo.
"Không cần đâu, để họ vào đi." Từ trong phòng truyền ra giọng nói của một người đàn ông trung niên. Tên vệ sĩ mặt tái mét, rụt tay lại và mở cửa.
________________________________________
Tôi bước vào, ánh mắt quét nhanh một lượt rồi dừng lại ở người đàn ông ngồi ghế chủ tọa. Ông ta trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ Đường trang trắng, trên vai thêu một con hắc long hung tợn như mãnh thú thượng cổ. Phía sau ông ta là một gã đàn ông cao lớn, chừng hai mươi lăm tuổi, tóc húi cua, mặt lạnh như tiền. Khí huyết trên người gã vô cùng vượng, thậm chí còn ẩn hiện một luồng lôi điện chi khí.
Tôi giật mình kinh hãi. Chẳng lẽ hắn là một Dị năng giả hệ Lôi điện?
[Ơ? Hoàng Sơn Quân, thằng nhóc mặc đồ trắng kia nhìn giống môn nhân của ngươi thế nhỉ?] Vân Hà Tiên T.ử nhận xét, [Ngươi nhìn luồng khí lưu động trong người hắn xem, có phải là tu luyện Trường Vân Công Pháp không?]
Tôi sững sờ. Gì cơ? Thiên Minh đại sư là môn nhân của Hoàng Sơn Quân? Vậy Hoàng Sơn Quân có còn giúp tôi nữa không?
Hoàng Sơn Quân im lặng một lát rồi tức giận nói: [Kẻ này tâm thuật bất chính, hơi thở hỗn tạp, lại còn vương vấn oán khí nặng nề. Đám đồ tôn của ta làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại nhận hạng người này làm đệ t.ử? Thật là bôi nhọ danh dự Hoàng Thiên Môn của ta!]
Bình thường Hoàng Sơn Quân hay bông đùa, nhưng lúc này giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng, xem ra là đã thực sự nổi giận.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang những người khác. Người đàn ông mặc vest chắc chắn là Tào Ngạn – cha của Tào Thiên Quyền. Bên cạnh ông ta là đứa con trưởng Tào Thiên Ninh với vẻ mặt đầy vẻ tinh anh. Và cạnh Tào Thiên Ninh chính là... Tào Thiên Quyền!
Hắn đã được thả ra rồi! Tào Thiên Quyền đắc ý nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích. Tôi nắm c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, ánh mắt lạnh thấu xương.
"Chắc hẳn đây là Nữ streamer kinh dị rồi." Tào Ngạn mỉm cười, ra vẻ hòa nhã như thể thực sự mời tôi đến ăn cơm. Ông ta nhìn sang Đường Minh Lê, đ.á.n.h giá một chút rồi không chắc chắn hỏi: "Vị này là... Bạo Quân sao?"
Đường Minh Lê mặt không cảm xúc, không đáp lời. Tào Ngạn cũng không để tâm, cười nói: "Nào, đừng câu nệ, mời ngồi."
Tôi định ngồi xuống thì gã đàn ông cao lớn đứng sau Thiên Minh đại sư nhướn mày, lạnh giọng: "Chủ nhân nhà tôi không ngồi ăn cùng hạng người che mặt giấu tên."
Tôi nhíu mày. Đây là muốn tôi tháo mũ và khẩu trang sao? Quả nhiên vừa đến đã phủ đầu. Tôi lạnh lùng đáp: "Mặt tôi đang nổi mụn mủ ghẻ lở, không muốn khiến các vị nhìn vào mà ăn không ngon."
Tào Thiên Quyền nhếch môi: "Thiên Minh đại sư bảo cô tháo ra là vinh dự của cô, cô lại năm lần bảy lượt từ chối, chẳng lẽ là khinh thường đại sư?"
Đường Minh Lê khẽ đặt tay lên vai tôi trấn an: "Chúng tôi hôm nay vốn không phải đến đây để ăn cơm. Nghe nói Tào tiên sinh có mời dì Tôn đến làm khách, chúng tôi lại là chỗ quen biết với bà ấy, dì Tôn sức khỏe kém, mong Tào tiên sinh hãy để bà ấy về nhà."
Tào Ngạn mỉm cười: "Hai vị, cứ ăn cơm đã, uống chút rượu rồi chúng ta bàn chuyện sau."
Đường Minh Lê đứng chắn trước người tôi: "Xem ra bữa cơm hôm nay chúng tôi muốn ăn cũng phải ăn, không muốn ăn cũng buộc phải ăn rồi."
Tào Ngạn ra vẻ nhân từ: "Streamer à, chẳng lẽ cô định đeo khẩu trang mà ăn cơm sao? Thiên Minh đại sư cũng là muốn tốt cho cô thôi."
Ánh mắt Đường Minh Lê lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh nắm lấy tay tôi nói: "Tôi nghĩ các ông đã quên mất một điều. Dì Tôn tuy có chút quan hệ với chúng tôi nhưng không phải người thân thích gì cả. Các ông muốn thả thì thả, không thả thì tùy. Cáo từ!"
Dứt lời, anh dắt tay tôi định bước ra ngoài. Sắc mặt Tào Ngạn sầm xuống, không ngờ chúng tôi lại dứt khoát bỏ đi như vậy.
"Ai cho các người đi?" Giọng nói âm lãnh vang lên, là gã dị năng giả kia.
Đường Minh Lê không dừng bước. Gã dị năng giả lộ vẻ hung ác, thân hình vụt lên, chớp mắt đã chặn trước mặt chúng tôi: "Ngay cả mặt mũi của Thiên Minh đại sư cũng không nể, hai người quá vô lễ rồi. Muốn đi cũng được, nhưng phải để lại chút gì đó đã."
Nói xong, gã vung tay, một luồng điện xẹt thẳng về phía mặt tôi. Nếu trúng đòn này, mũ và khẩu trang của tôi sẽ bị đ.á.n.h bay hoặc cháy rụi, mặt tôi chắc chắn sẽ bị bỏng điện đến hủy dung.
Đường Minh Lê phản ứng cực nhanh, anh đẩy tôi ra rồi lao lên, tung một cú đ.ấ.m thẳng vào yết hầu đối phương. Tên kia không phải dị năng giả cường hóa cơ thể nên lập tức lùi về phòng thủ. Hai người giao đấu, chiêu thức của Đường Minh Lê vô cùng tinh diệu, nhất thời đ.á.n.h ngang ngửa với đối phương.
[Tố chất học võ của Bạo Quân rất tốt.] Cửu Linh T.ử nhận xét, [Tiếc là bộ võ công và tâm pháp của hắn có vấn đề, nếu không sớm muộn gì hắn cũng đột phá Tông sư, thậm chí là Đại tông sư.]
Tôi định hỏi có vấn đề gì nhưng không dám lên tiếng. Cửu Linh T.ử như hiểu ý tôi: [Nội công tâm pháp của hắn bị khiếm khuyết, ngoại công cũng có nhiều lỗi sai, tu luyện lâu ngày sẽ tổn hại cơ thể. Trước đây em có điều lý cơ thể cho hắn đúng không? Hắn tập võ từ nhỏ nên có nhiều ám thương, sau khi em chữa trị, cơ thể hắn tốt lên nhiều, những chiêu trước đây không dùng được giờ đã thi triển được, nếu không hắn chẳng thể đ.á.n.h ngang tay với một Dị năng giả nhị cấp đỉnh phong thế này đâu.]
Lúc này, cả hai cùng tung chiêu. Nắm đ.ấ.m của tên dị năng giả quấn quýt tia điện, còn Đường Minh Lê dùng nội lực dồn vào tay. Hai luồng sức mạnh va chạm phát ra tiếng nổ lớn, cả hai cùng lùi lại một bước. Chỉ là nắm đ.ấ.m của Đường Minh Lê đã bị cháy đen do điện giật, nổi lên những vết bỏng rộp lớn.
Hiệp này, Đường Minh Lê yếu thế hơn. Đối phương là dị năng giả nhị cấp, lại là hệ Lôi điện có sức tấn công cực mạnh, vốn đã nhỉnh hơn võ giả cùng cấp một bậc.
Thiên Minh đại sư lúc này mới vỗ tay: "Tốt, tốt lắm! Đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Chàng trai trẻ, cậu tuổi còn nhỏ mà đã luyện thành cao thủ Ám kình, tiền đồ vô lượng."
Đường Minh Lê lạnh lạt: "Quá khen."
Thiên Minh đại sư quay sang nhìn tôi: "Danh tiếng Nữ streamer kinh dị rất vang dội, tôi đã nghe qua từ lâu. Giờ xem ra, chỉ có Bạo Quân là có chút bản lĩnh."
Câu nói này thực sự thâm hiểm, vừa nâng người này vừa hạ người kia để ly gián chúng tôi. Tôi liền đáp: "Đại sư nói đúng, tôi bấy lâu nay đều nhờ Bạo Quân giúp đỡ, thực ra tôi chẳng có bản lĩnh gì."
Thiên Minh đại sư nheo mắt. Người tu đạo thường rất kiêu ngạo, nếu là kẻ khác nghe câu này chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ tôi lại thuận nước đẩy thuyền thừa nhận mình bất tài. Đáy mắt ông ta lộ vẻ khinh miệt: "Tu đạo là nghịch thiên mà hành, người tu đạo chúng ta phải không sợ hãi, dũng cảm tiến về phía trước. Một kẻ thừa nhận mình vô năng như ngươi đúng là nỗi sỉ nhục của giới tu đạo."
Ông ta phất tay áo, lạnh lùng ra lệnh: "A Thiên, hạng người này không đáng để ta ra tay, cậu giải quyết đi."
Đường Minh Lê lập tức chắn trước mặt tôi, sắc mặt anh sầm lại. Xung quanh căn phòng này có mai phục, đối phó với một mình A Thiên đã quá sức với anh, e là khó lòng đưa tôi thoát ra an toàn.
Đúng lúc này, Hoàng Sơn Quân lên tiếng: [Khốn kiếp! Một tên nhóc nhị phẩm đỉnh phong mà cũng dám nói năng hống hách thế sao? Quân Dao nhà ta thiên phú hơn ngươi vạn lần! Con bé kia, đừng sợ, hiện tại em đúng là không phải đối thủ của hắn, nhưng ta sẽ dạy em một chiêu để trấn áp hắn!]
