Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 68
Cập nhật lúc: 29/12/2025 15:10
Lời đã nói đến mức này thì tôi cũng chẳng còn gì để nói, dù sao tôi cũng chưa trả tiền.
Tôi cười lạnh một tiếng: "Hóa ra cái thói làm ăn 'không lừa gạt ai' của Lý tiên sinh là như thế này đây."
Mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, lộ rõ vẻ giận dữ. Tôi lạnh lùng liếc Lục Khải Lâm một cái rồi sải bước bỏ đi.
Lão già thấp bé kia nịnh nọt Lục Khải Lâm: "Lục lão bản đừng để mấy hạng người bất lương làm mất hứng, ngài xem hàng đi ạ."
Bất lương? Tôi nghiến răng, nuốt không trôi cục tức này.
"Cũng được, cứ để ông ta xem cho kỹ vào." Tôi cười khẩy, "Tốt nhất là tìm mấy loại t.h.u.ố.c tư âm tráng dương cho ông ta, ông ta đang cần kíp lắm đấy."
Sắc mặt Lục Khải Lâm lập tức đỏ gay. Lão già thấp bé lúng túng cực độ, mắng: "Con bé ranh con này thì biết cái gì? Có chút giáo d.ụ.c nào không hả?"
Tôi thản nhiên nhìn Lục Khải Lâm: "Tôi nói bừa hay là nhìn thấu bệnh trạng của anh, chính anh là người rõ nhất. Có phải huyệt Phong Môn và huyệt Đại Hách của anh đang có vết bầm tím, mỗi ngày từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng đều đau đớn khôn xiết không?"
Sắc mặt Lục Khải Lâm đột nhiên biến đổi dữ dội. Nói xong, tôi tăng tốc rời khỏi căn hầm nhỏ.
Cứ để anh cướp t.h.u.ố.c đi, vài ngày nữa anh sẽ phải ngoan ngoãn mang đồ đến tận cửa, quỳ lạy cầu xin tôi nhận cho.
________________________________________
Tôi về nhà tu luyện hai ngày. Đến sáng ngày thứ ba, tiếng gõ cửa vang lên. Tôi nhếch môi cười: Cuối cùng cũng đến rồi.
Tôi đội mũ, đeo khẩu trang rồi ra mở cửa. Đứng bên ngoài chính là Lục Khải Lâm, phía sau anh ta là một thanh niên có vẻ lanh lợi đang ôm chiếc hòm d.ư.ợ.c liệu, trông giống như trợ lý.
"Cô Nguyên?" Lục Khải Lâm lịch sự lên tiếng, "Tại hạ là Lục Khải Lâm của Lục gia tại Kim Lăng, mạo muội đến thăm, mong cô lượng thứ."
Cái kiểu nói chuyện văn vẻ này nghe thật khó chịu. Tôi nhàn nhạt hỏi: "Lục tiên sinh có việc gì cao kiến?"
Lục Khải Lâm chân thành: "Tôi đến để xin lỗi cô vì chuyện hôm trước. Chiếc hòm d.ư.ợ.c liệu quý giá này, tại hạ xin hai tay dâng lên làm lễ bồi tội."
Tôi vẫn giữ thái độ hững hờ: "Lục tiên sinh xuất thân danh môn, tôi chỉ là dân thường, sao dám nhận lời xin lỗi của anh?"
Lục Khải Lâm thái độ rất đúng mực, nghiêm túc nói: "Cô Nguyên, tôi có... ác tật trong người. Nhất thời vì quá nôn nóng tìm t.h.u.ố.c nên mới không màng quy tắc làm ăn mà tranh chấp với cô. Hy vọng cô nể tình tôi là một người bệnh mà bỏ qua cho lần này."
Tôi bỗng mủi lòng. Lục Khải Lâm xuất thân đại gia tộc mà có thể cung kính như vậy cũng là điều hiếm thấy.
"Mời hai vị vào nhà." Tôi nhường đường cho họ vào, rót cho mỗi người một tách trà. Trà này tuy chỉ là lục trà bình thường nhưng đã được tôi dùng linh khí tẩy rửa qua, uống vào cực kỳ thanh ngọt, hương thơm thuần khiết, uống lâu dài còn có thể cải thiện thể chất.
Lục Khải Lâm nhấp một ngụm, mắt bỗng sáng lên.
"Cô Nguyên, hôm đó cô chỉ nhìn qua đã thấu bệnh tình của tôi. Xin hỏi, cô là bác sĩ Đông y sao?" Anh ta hỏi.
Tôi đáp: "Tôi không phải bác sĩ, chỉ là theo sư phụ học y thuật vài năm thôi. Tôi không có chứng chỉ hành nghề, nếu Lục tiên sinh lo ngại thì xin mời về cho."
Lục Khải Lâm cười khổ: "Suốt một năm qua, tôi đã mời vô số danh y, uống không biết bao nhiêu d.ư.ợ.c liệu quý mà không có tác dụng, thậm chí còn chẳng tìm ra nguyên nhân bệnh. Đến cả thầy pháp tôi cũng đã xem qua nhưng vẫn vô vọng."
Tôi thầm cảm thán. Đối với một người đàn ông, "chuyện đó" không được thì đúng là cú sốc lớn nhất.
"Để tôi bắt mạch cho anh trước." Tôi nói.
Anh ta chìa tay ra, tôi đặt tay lên mạch, truyền một tia linh khí vào trong, cho nó chạy dọc cơ thể anh ta một lượt. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Lục Khải Lâm có chút kích động: "Cô Nguyên đã tìm ra căn nguyên rồi sao?"
Tôi gật đầu: "Một năm trước, anh có từng bị hành hung không?"
Anh ta giật mình: "Một năm trước, khi tham gia một hội nghị thương mại, có một người đàn ông xông vào tấn công tôi. Hắn tự xưng là nhà đầu tư mua cổ phiếu của công ty tôi, vì cổ phiếu rớt giá mà tán gia bại sản."
Tôi hỏi: "Lúc đó hắn có đ.ấ.m vào eo anh một cái không?"
Lục Khải Lâm run lên: "Đúng là có một đ.ấ.m, nhưng đòn đó không nặng, không đau không ngứa nên tôi không để tâm. Chẳng lẽ là..."
"Kẻ đó là một võ giả." Tôi giải thích, "Lại còn là cao thủ Ám kình. Hắn dùng nội lực phong tỏa kinh mạch của anh, khiến tinh khí bị uất kết. Hiện giờ chỉ là không thể hành phòng, nhưng nếu để vài năm nữa thận sẽ hoại t.ử, hậu quả khôn lường."
Lục Khải Lâm kinh hãi, vội vàng nói: "Cô Nguyên, không biết có cách nào chữa trị được không?"
"Bây giờ có thể trị ngay." Tôi nói, "Nhưng mà..."
Lục Khải Lâm nháy mắt với người trợ lý phía sau. Người trợ lý lập tức dâng hòm d.ư.ợ.c liệu lên.
"Cô Nguyên, ngoài những d.ư.ợ.c liệu cô đã chọn hôm đó, bên trong còn có một củ nhân sâm 80 năm và một củ Hà thủ ô 90 năm do tôi tặng thêm, cùng một số d.ư.ợ.c liệu trên 50 năm khác. Không biết cô có hài lòng không?"
Tôi cầm lên kiểm tra kỹ lưỡng rồi gật đầu hài lòng: "Được rồi. Phiền anh trợ lý đứng canh ở ngoài cửa, bất kể là ai cũng không được vào."
Người trợ lý này trông bình thường nhưng thực chất là lính đặc chủng giải ngũ, tuy không phải võ giả nhưng sức chiến đấu rất đáng gờm.
Sau khi trợ lý ra ngoài, tôi xắn tay áo nói: "Cởi áo ra đi."
Anh ta ngẩn người, vành tai bỗng hơi đỏ lên. Nhưng thấy vẻ mặt tôi thản nhiên, anh ta liền vào phòng ngủ cởi đồ, chỉ mặc một chiếc quần lót đi ra.
Tôi nhìn lướt qua cũng thấy đỏ mặt. Trời ạ, lại còn là kiểu quần lót dáng tam giác nữa chứ.
Tôi cởi mũ và khẩu trang ra vì vành mũ quá thấp gây cản trở tầm nhìn. Nhìn thấy dung mạo thật của tôi, anh ta ngẩn người ra, ánh mắt có chút ngây dại.
"Khụ khụ." Tôi khẽ ho hai tiếng. Anh ta mới sực tỉnh, vẻ mặt đầy lúng túng.
Tôi cũng cảm thấy hơi ngượng, khóe môi giật giật rồi bước tới. Tôi đột ngột ra tay, ngón tay điểm mạnh vào các huyệt đạo trên n.g.ự.c anh ta. Anh ta khẽ rên một tiếng, cảm nhận một luồng khí nóng tràn vào l.ồ.ng n.g.ự.c. Tôi liên tiếp ra tay, điểm vào hàng chục huyệt đạo trên khắp cơ thể anh ta để truyền linh khí.
Động tác của tôi rất nhanh, mượt mà như mây trôi nước chảy, hệt như đã luyện tập hàng chục năm. Tôi thầm thấy may mắn vì trước đó đã tập Quyền pháp cơ bản và tu luyện ra linh khí, nếu không chỉ có mớ kiến thức này trong đầu thì cũng chẳng thể ra tay thực hành được.
Sau khi bấm xong các huyệt, cuối cùng tôi tung một đ.ấ.m vào huyệt Khí Hải của anh ta. Kinh mạch bị nội lực phong tỏa vang lên một tiếng "pắc", toàn thân anh ta lập tức trở nên nhẹ nhõm.
Sau khi tinh khí uất kết được khơi thông, cơ thể anh ta không tránh khỏi có phản ứng sinh lý. Tôi lau mồ hôi trên trán, quay mặt đi chỗ khác. Làn da anh ta đỏ ửng, mặt đỏ như cà chua chín, sau đó là một niềm vui sướng cuồng nhiệt. Cả năm nay anh ta luôn không thể "ngẩng đầu" lên được, cảm thấy mình như một phế nhân. Bao nhiêu mỹ nữ dâng tận miệng cũng chỉ biết xanh mặt đuổi đi, giờ đây cuối cùng đã có thể ngẩng cao đầu làm người rồi.
"Vào rửa ráy chút đi." Tôi nói.
Lúc này anh ta mới phát hiện từ lỗ chân lông của mình tiết ra một lớp dầu sền sệt, mùi rất nồng và hăng. Anh ta càng xấu hổ hơn, vội vàng vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Khi anh ta trở ra, tôi đã giặt sạch và sấy khô quần áo cho anh ta. Anh ta vẫn đỏ mặt: "Cảm ơn cô."
Chẳng biết có phải do tinh khí tích tụ quá lâu không mà "chỗ đó" của anh ta vẫn cứ hiên ngang chào cờ. Tôi vờ như không thấy, đưa cho anh ta một đơn t.h.u.ố.c đã viết sẵn: "Về bốc ba thang t.h.u.ố.c này uống trong ba ngày, sau đó bồi bổ thêm nửa tháng là sẽ khỏi hẳn."
Lục Khải Lâm gật đầu, chạy trốn khỏi nhà tôi. Người trợ lý thấy tóc sếp mình còn ướt nhom, rõ ràng là vừa tắm xong thì ngẩn người ra, sau đó lộ ra vẻ mặt "đã hiểu".
"Tiên sinh, cơ thể ổn rồi chứ ạ?" Anh ta hỏi đầy ẩn ý.
Lục Khải Lâm gật đầu, quay lại nhìn sâu vào cửa nhà tôi, khóe môi khẽ hiện lên nụ cười nhạt. Người trợ lý thấy vậy thì càng khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Còn tôi, vẫn chẳng hay biết mình đã bị hiểu lầm, đang mải mê kiểm tra hòm d.ư.ợ.c liệu. Củ nhân sâm 80 năm này phẩm chất rất tốt, tuy không bằng củ của Chính Dương Chân Quân nhưng cũng giá trị liên thành.
Tôi luyện thêm rất nhiều Bồi Nguyên Đan, vừa uống vừa tu luyện, tốc độ thăng tiến quả nhiên nhanh hơn hẳn. Tôi mới vào Nhất phẩm chưa lâu mà giờ đã dần chạm đến ngưỡng Nhất phẩm trung cấp rồi.
Kể từ ngày chữa khỏi bệnh cho Lục Khải Lâm, anh ta đặc biệt phái trợ lý đến tặng hoa cho tôi mỗi ngày, hoa mỗi ngày một loại không trùng nhau. Tôi chẳng nhận đóa nào, bắt anh ta mang về hết sạch.
